← Quay lại trang sách

Chương 139 Mặt Nạ Tàm Tùng

Nói xong, cậu ta nhìn về phía lão Yên, giọng điệu có chút nghiêm trọng: “Lão Yên, chắc là ông phải biết chứ?”

Tôi hơi tò mò nhìn sang lão Yên, khi phát hiện ra lối đi dành cho trộm, chúng tôi đều đồng ý rằng lăng mộ cổ thời nhà Thanh được xây lên có lẽ là để bảo vệ những thứ đằng sau lối đi dành cho trộm đó, hoặc là tự bảo vệ chính nó.

Nhưng lời phân tích của Nha Tử cũng không sai, thạch thất không ở phía dưới lăng mộ kia mà còn cao hơn, lăng mộ nọ chỉ che được lối đi dành chi trộm chứ không có ý nghĩa bảo vệ gì cả.

“Cũng khó nói lắm.” Lão Yên lắc đầu: “Loại tình huống thế này rất hiếm khi gặp phải.”

Tôi vội hỏi ông ấy tình huống này là thế nào.

Lão Yên hỏi lại tôi, đã từng nghe về mộ cách đại bao giờ chưa?

(Mộ cách đại 隔代墓: ý chỉ những ngôi mộ chôn cất những người không cùng một thế hệ.)

Tôi sửng sốt, thự ra mộ cách đại cũng được ghi lại trong《 Tinh Quan Yếu Quyết 》, đây là một tập tục chỉ có ở một số khu vực, nói trắng ra, khi tổ tiên của nơi này xây dựng lăng mộ cho riêng mình, đồng thời, họ cũng sẽ xây luôn lăng mộ cho con cháu, sau khi chết đi, hài cốt của các thế hệ sẽ được chôn cất cùng nhau.

Nghe thì có vẻ rất giống với hoàng lăng (khu mộ của vua chúa) và từ đường (nhà thờ tổ của một dòng họ nào đó) tại Trung Nguyên, nhưng thực tế không phải vậy, hoàng lăng và từ đường giống nhau ở chỗ chỉ giới hạn trong một phạm vi chung, người ta chỉ cần sửa sang lăng mộ trước khi an táng là được.

Còn những kiểu mộ cách đại thế này, ngay cả quan tài cũng được chuẩn bị sẵn trong mộ rồi, chỉ còn chờ người nằm vào nữa thôi.

Ở hầu hết các vùng, người ta đều cho rằng tục lệ này không được may mắn, vì thế dần dần nó cũng biến mất, tuy vẫn còn vài địa phương sử dụng nhưng vẫn rất khó tìm ra dấu vết.

“Nếu Nha Tử nói không sai, căn thạch thất này không giống với lăng mộ, như vậy nó được dùng để làm mộ cách đại. “ Lão Yên cũng giải thích: “Mộ cách đại này khi được tu sửa, bởi vì không rõ thân phận của người an táng sau này, cho nên họ chỉ sửa một phần, chờ người an táng sau này tới hoàn thiện nốt. Có lẽ thạch thất này không phải bị bỏ dở giữa chừng, chỉ là chưa chờ được chủ nhân ngôi mộ tới mà thôi…”

Nghe lão Yên nói như vậy, tôi như lọt vào trong sương mù, nhưng tôi cũng hiểu đại khái một số điều, tôi hỏi mọi người liệu có cảm thấy chủ nhân của lăng mộ cổ từ thời nhà Thanh kia có liên quan gì đến nước Thục cổ hay không, vì lẽ đó người nọ mới xây dựng mộ của mình ở đây. Hay đơn giản người nọ chỉ muốn thể hiện thân phận của mình.

“Điều này tôi cũng không rõ lắm, tính đến nay, nước Thục cổ đã biến mất được vài nghìn năm rồi, tất cả cũng chỉ là sự suy đoán của chúng ta mà thôi.” Lão Yên thở dài.

Đúng lúc này, Côn Bố hừ một tiếng, chúng tôi quay sang nhìn, chỉ thấy anh ta xoa xoa phần ót của mình rồi ngồi dậy, giơ tay định thả cổ trùng ra.

“Là chúng tôi!” Lão Yên hô một câu, lúc này Côn Bố mới tỉnh táo hơn một chút.

Lão Yên hỏi anh ta sao lại bị thế này, Côn Bố trầm mặt kể lại, nói mình vừa mới từ bên dưới trèo lên đây đã bị ai đó đứng phía sau đập cho một gậy, thế là anh ta lăn ra bất tỉnh mà chưa kịp nhìn thấy thứ gì.

“Thế nhưng người đó đã nhét anh vào đây.” Cô Thu chỉ vào nơi chúng tôi đứng, rồi quay ra chỉ vào bức tượng đồng thau Côn Bố đang nằm: “Gã đã chuyển anh đến bức tượng đồng này, trông dáng vẻ của gã hình như còn không bị cổ trùng tấn công, chậc chậc, Côn Bố, mấy con thú cưng nhỏ của anh không phải hết hạn rồi chứ?”

Tôi muốn cười nhưng cảm thấy lúc này không phù hợp để cười, đành cố gắng mà nhịn lại.

Nha Tử ở bên cạnh lại không nhịn cười, phụt cười thành tiếng, kết quả bị ánh mắt lạnh băng của Côn Bố liếc qua, cậu ta mới cuống quít che kín miệng lại.

Bị cô Thu chỉ thẳng vào mặt như thế, Côn Bố tất nhiên không thể không nhìn sang phía người đàn ông có vẻ ngoài khá giống mình đang nằm cách đó không xa, chỉ thấy anh ta chậm rãi đứng lên, đi đến trước người nọ, nhẹ nhàng đá gã mấy cái, rồi hừ lạnh một tiếng: “Không đầu óc.”

“Anh quen gã à?” Trông dáng vẻ này của Côn Bố, tôi cứ có cảm giác anh ta và tên nằm dưới đất kia nhất định rất thân quen.

Côn Bố há miệng thở dốc, đưa ra một câu trả lời khiến chúng tôi đều phải sửng sốt: Anh trai tôi, Trát Tây.

Vậy người này không hề cải trang à?

Tôi tò mò tiến lên, kéo kéo mặt của Trát Tây, quả nhiên không phát hiện ra dấu hết cải trang.

Lão Yên cười ha hả hai tiếng: “Đây chính là người anh em mà cậu kể muốn tranh đoạt ngôi vị Cổ Vương với mình đó hả?”

“Đúng là người này.” Côn Bố dùng vẻ mặt vô cảm mà trả lời.

Tôi hiểu được ý của anh ta, mặc dù anh ta có năng lực điều khiển côn trùng, nhưng rốt cuộc cũng đã làm việc cho 701, cho nên người Miêu Cương sẽ chỉ cho rằng anh ta không còn nữa, vị trí Cổ Vương đương nhiên sẽ dành cho một người khác.

“Hẳn là cậu ta đã nhìn thấy cậu, cậu định giải quyết như thế nào?” Lão Yên cau mày: “Hơn nữa, có vẻ cậu ta cũng biết được mục đích của chúng ta, vừa rồi cậu ta còn nói cho chúng tôi biết, nơi này không phải là mộ của Tàm Tùng.”