Chương 511 Kim Thân Của Địa Tạng
Vì vậy mỗi lần thứ chúng tôi mang theo nhiều nhất chính là lương khô, ăn vào thì đảm bảo sẽ no ngay, nhưng mà chẳng có chút mùi vị nào, thỉnh thoảng bắt được một con gà rừng thỏ rừng gì đó cũng có thể làm chúng tôi vui vẻ cả nửa ngày.
Không ngờ tới mấy người 303 lại có thể tốn công sức như vậy, cho dù mang nặng đi đường đã là vô cùng khó khăn với bọn họ, nhưng bọn họ cũng không quên mang theo đồ hộp vừa vô cùng chiếm không gian lại vô cùng nặng này.
“Có chút tiền đồ đi!” Lão Yên nhỏ giọng trách mắng một câu, nói đợi về Yến Kinh rồi, cho chúng tôi tới chỗ lão Trương ăn đủ, đừng ở đây làm mất mặt nữa.
Tôi cười hì hì hai tiếng, nuốt nước miếng cũng chỉ là phản xạ theo bản năng, tôi còn có thể vì chút đồ đó mà đi tới chỗ Lưu Hàn Thu làm mất mặt sao?
Nhưng chúng tôi bên này còn chưa nói gì, Khoái Đao bên kia đã ôm mấy hộp thịt bò đi tới, anh ta thả đồ xuống dưới đất rồi nói: “Chủ nhiệm của chúng tôi mời các cậu ăn.”
Thái độ của anh ta nhìn có vẻ cũng rất bình thường, không có ý chế nhạo, tôi quay đầu nhìn về phía Lưu Hàn Thu, ông ta đã ăn ngấu nhiến xong một lon đồ hộp, xem ra đồ hộp cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà ông ta có thể tốt bụng như vậy sao?
Lão Yên lại lạch cạch mở một lon đồ hộp ra rồi bắt đầu ăn, dáng vẻ đó giống như người vừa rồi bảo chúng tôi đừng làm mất mặt không phải là ông ấy vậy, tôi không khỏi có hơi khinh bỉ ông ấy.
Có lẽ ông ấy cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi, thế là lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đổ hết thịt trong hộp vào trong miệng, sau đó lau miệng nói: “Nhìn tôi làm gì, liếm mặt đi xin mới gọi là mất hết mặt mũi, những thứ này đều là tự đưa tới cho ông đây, không ăn thì cậu chính là tên ngốc!”
“Lý lẽ không chính đáng của ai cũng không nhiều bằng ông.” Tôi cạn lời nói.
Sau đó cũng bất chấp tất cả trực tiếp mở một lon đồ hộp ra, bởi vì tôi phát hiện trừ tôi ra, những người khác đều không biết xấu hổ tự cầm đồ hộp lên để ăn rồi, nếu như tôi không động nữa có lẽ sẽ không còn phần của tôi.
Ăn no uống đủ, hiếm khi mấy người Lưu Hàn Thu yên tĩnh, bọn họ vây quanh đống lửa chui vào trong túi ngủ đi ngủ, chẳng có chút ý gây sự nào cả.
Không biết có phải lão Yên đã bị gây sự quen rồi hay không, còn cố ý đi lên mắng hai câu, nhưng rất rõ ràng là Lưu Hàn Thu không hề muốn để ý tới ông ấy, chỉ co đầu vào trong túi ngủ, ngủ càng sâu hơn.
“Mệt chết rồi.” Lão Yên trải túi ngủ ra, vừa chui vào trong vừa nói.
Dáng vẻ đó của ông ấy không phải là đang quan tâm Lưu Hàn Thu, mà là vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, giống như là Lưu Hàn Thu mệt chết là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Cô Thu vô cùng không hài lòng nói: “Cũng không biết đang yên đang lành tại sao cô Tứ lại bảo chúng ta dẫn theo đám người kéo chân sau này nữa.”
“Không phải là nói để giúp chúng ta giải quyết hậu quả à?” Nha Tử ở bên cạnh chêm vào một câu.
Tôi hừ một tiếng: “Anh thấy chúng ta có bao nhiêu hậu quả để bọn họ giải quyết chứ? Nếu như thật sự phải giải quyết hậu quả, vậy phải ở lại trong khách sạn nhỏ đó mới đúng.”
Cho đến khi đi vào núi Cửu Hoa tôi mới nhận ra cái gọi là giải quyết hậu quả mà cô Tứ nói chỉ là mượn cớ mà thôi, khi ở Yến Kinh nghe có vẻ giống như là chuyện rất quan trọng, nhưng đợi vào trong núi rồi tôi mới biết đây đơn thuần chỉ là lời vớ vẩn!
Chúng tôi cũng không phải là kẻ lỗ mãng, nếu không muốn làm mọi người đều biết thì chỉ cần xử lý một cách thích đáng, chuyện 303 cần phải làm thật sự là không nhiều.
Nhưng quyết định của cô Tứ, chúng tôi cũng chỉ có thể thảo luận hai câu như vậy, không ai dám nghi ngờ.
“Lão Yên, cô Tứ đâu rồi?” Nha Tử vô cùng không tinh tế hỏi một câu.
Lão Yên liếc anh ta một cái, không nói cái gì cả, chui vào trong túi ngủ rồi nhắm mắt lại, dáng vẻ đó rõ ràng là dáng vẻ các cậu có chuyện gì cũng đừng tới hỏi tôi.
Dường như bây giờ Nha Tử mới phản ứng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
Tôi vỗ bả vai anh ta, nhỏ giọng nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu, anh cho rằng cô Tứ là chúng ta chắc?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng tôi cũng không quá tự tin, tôi từng thấy sự lợi hại của cô Tứ, nhưng dù sao thì anh ấy cũng chỉ có một mình, có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là thân thể máu thịt, tình huống khi đó rất kỳ lạ, không ai dám chắc chắn anh ấy nhất định không sao cả.
Nhưng mà tôi cũng không biểu hiện nỗi lo lắng của mình lên trên mặt, nên nhìn có vẻ vô cùng tự tin, cũng làm tâm trạng của Nha Tử ổn định trở lại.
Anh ta vô tư quấn túi ngủ ngáp một cái, không qua bao lâu đã ngủ rồi, ngược lại là tôi lại bị lời anh ta nói quấy nhiễu, cứ cảm thấy như sắp xảy ra chuyện gì lớn vậy!
“Ngủ đi.” Cô Thu không biết đã tới bên cạnh tôi từ lúc nào đột nhiên nói một câu, dọa cho tôi nhảy dựng lên.
Cô ấy buồn cười lắc đầu, chỉ Nha Tử trên mặt đất rồi lại chỉ tôi, tôi hiểu cô ấy đang nói tôi an ủi được người khác, kết quả mình lại ngồi đây không ngủ được, ít nhiều gì cũng có hơi buồn cười.