← Quay lại trang sách

Chương 512 Kim Thân Của Địa Tạng

Tôi bất lực cào đầu, nhân tiện nằm xuống: “Chị Thu, chị có cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ không?”

“Cậu đừng nghĩ nhiều, có nhiệm vụ nào của chúng ta mà không có chỗ kỳ lạ đâu chứ, có là rất bình thường, không có thì cậu mới cần lo lắng.” Cô Thu hơ tay bên đống lửa để sưởi ấm, thờ ơ nói.

Tôi nghĩ thấy cũng đúng, nếu như trên đường không xảy ra chút khó khăn, chút tai nạn, đợi tìm được điểm đích rồi có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn.

Tôi nghĩ như vậy thì cũng cảm thấy thoải mái hơn, sau đó bò vào trong túi ngủ lăn tới bên cạnh đống lửa, rồi cứ vậy ngủ luôn.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, tôi chỉ cảm thấy trên mặt hơi lành lạnh, cảm giác giống như có người đang cầm vũ khí lạnh như băng quơ loạn trên mặt tôi, dọa cho tôi giật mình tình lại.

Nhưng mà tôi không dám mở mắt ra, bởi vì tôi còn chưa biết đối phương muốn làm cái gì, hoặc là nói đối phương là ai.

“Tôi biết cậu đã tỉnh rồi, đi theo tôi!” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trên đầu tôi, làm đầu óc tôi cảm thấy hỗn loạn, tôi vội vàng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của cô Tứ, mà thứ cô ấy đang cầm trên tay không phải là dao găm hay là vũ khí gì như trong tưởng tượng của tôi, mà là bốn ngón tay còn sắc bén hơn cả dao găm của cô Tứ.

Anh ấy thấy tôi đã tỉnh thì thu tay lại, lặng yên không một tiếng động đi về phía bụi cây bên cạnh.

Tôi không biết tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây, cũng không biết tại sao anh ấy chỉ tìm một mình tôi?

Nhưng chuyện này không hề gây trở ngại việc tôi tay chân lanh lẹ chui ra khỏi túi ngủ, tôi đứng dậy quấn áo khoác quân đội lên người rồi đi theo sau anh ấy.

****8:

Anh ấy cũng không đi cách đống lửa bao xa, chỉ cách khoảng chừng mấy người lão Yên tỉnh lại sẽ không lập tức nhìn thấy chúng tôi, nhưng nhìn kỹ càng cũng có thể phát hiện được vị trí.

Đây là vị trí làm tâm lý của người ta cảm thấy vô cùng an tâm, ít nhất khiến tôi thở phào nhẹ nhõm với sắp xếp như này của cô Tứ.

Gặp phải quá nhiều chuyện, người xuất hiện nửa đêm như thế này, cho dù là ai tôi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được, ai biết được anh ấy có phải là cô Tứ thật không hay chỉ là giả chứ, tóm lại anh ấy làm như này khiến tôi cảm thấy rất an toàn.

“Hiện tại tình hình như thế nào?” Cô Tứ mở miệng hỏi.

Tôi lắc đầu nói không có chuyện gì cả, cũng không phát hiện ra manh mối có giá trị nào, mặc dù nhìn lão Yên có vẻ đã dự liệu từ trước, nhưng thật ra chúng tôi vẫn đang đi loạn trong sự mơ hồ.

Cô Tứ gật nhẹ đầu, nói với tôi tình hình không có gì ngoài ý muốn, nhưng dường như anh ấy vẫn chưa nghĩ xong sẽ nói gì nữa, vì vậy cứ thế đứng yên lặng ở chỗ đó.

Tôi cũng không chủ động mở miệng, mà nhân cơ hội này đánh giá anh ấy từ trên xuống dưới một lượt, mặc dù nhìn có vẻ anh ấy vẫn giống như trích tiên như trước, quần áo màu trắng cũng không nhiễm một hạt bụi, nhưng tôi lại tinh mắt phát hiện ra, chỗ cổ áo gần cổ của anh ấy có một vết thương không sâu, bởi vì đang là trời tối, vì vậy tầm nhìn không được tốt, vết thương đó gần như là đi dọc theo mép cổ áo, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể phát hiện ra.

Cô Tứ đã bị thương?

Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi, làm tôi không khỏi cảm thấy kinh ngạc, sao có thể chứ, ai có thể làm cô Tứ bị thương được?

Chắc là cô Tứ đã nhận ra được ánh mắt của tôi, khóe miệng anh ấy hơi mím lại, rồi nở một nụ cười nhẹ: “Vết thương nhỏ.”

Đương nhiên tôi biết đây chỉ là vết thương nhỏ, nhưng trọng điểm không phải là vết thương có nhỏ hay không, mà là rốt cuộc ai đã làm anh ấy bị thương?

Rõ ràng cô Tứ đã cảm nhận được nghi ngờ của tôi, nhưng anh ấy cũng không giải thích, chỉ làm ra một động tác khiến tôi nghẹn họng nhìn trân trối... anh ấy đưa tay vào trong ngực, móc ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, bóc viên kẹo rồi cho vào miệng bắt đầu nhai ngay trước mặt tôi.

“Ngài, ngài còn mang theo kẹo à?” Đầu lưỡi của tôi như xoắn vào nhau, thật sự khó mà tưởng tượng được anh ấy lại mang theo một túi kẹo sữa ở bên người.

Anh ấy “ừ” nhẹ một tiếng, sau đó hỏi tôi có muốn ăn một viên không, vốn tôi muốn đưa tay ra, không nói tới việc tôi có thích ăn kẹo hay không, chỉ nói ngày lạnh như thế này có thể ăn chút đồ ngọt làm mình ấm áp hơn một chút cũng đã rất tốt.

Nhưng tay tôi còn chưa duỗi ra tôi đã cảm thấy tư thế của cô Tứ hơi kỳ lạ, mặc dù anh ấy hỏi tôi có muốn ăn không, nhưng tay lại không hề duỗi ra, thậm chí dáng vẻ còn hơi phòng bị.

Trong lòng tôi bất lực cười một tiếng, hóa ra cô Tứ cũng chỉ đang khách khí với tôi mà thôi.

“Không cần đâu.” Tôi lập tức lắc đầu.

Rõ ràng cô Tứ đã thở phào một hơi, mặc dù động tác của anh ấy có biên độ không lớn, nhưng so sánh với sự thản nhiên trong ngày thường của anh ấy, vẻ mặt này thật sự làm người ta cảm thấy rất kinh ngạc, làm cho tôi dở khóc dở cười.

“Cô Tứ, ngài tìm tôi là có chuyện gì sao?” Tôi quyết định phá vỡ sự yên lặng, thế là chủ động hỏi.

Cô Tứ nhìn tôi một cái, ánh mắt đó phảng phất như đang nhìn kỹ cái gì đó, một lúc lâu sau anh ấy mới hỏi tôi có hối hận khi gia nhập vào 701 không?