Chương 513 Kim Thân Của Địa Tạng
“Sao ngài lại nghĩ tới việc hỏi tôi vấn đề này?” Đầu óc tôi thật sự không xoay kịp, nửa đêm không một tiếng động gọi tôi tỉnh lại, chính là để hỏi tôi một vấn đề không đáng tin như thế này sao?
Cô Tứ nhìn tôi không rời mắt, không trả lời lại câu hỏi của tôi, chỉ giục tôi cho anh ấy một đáp án.
Tôi cười lắc đầu: “Sao có thể hối hận chứ?”
Không nói tới “Lấy sứ mệnh của mình, bảo vệ bảo vật quốc gia” là chí hướng có bao nhiêu cao cả, chỉ nói sau khi tiến vào 701, tôi đã kết bạn được với mấy người lão Yên cũng đủ làm tôi không hối hận rồi!
Phải biết rằng ngày trước trừ đội trưởng Trần ra, tôi chỉ là một người cô độc, trong quân đội mặc dù cũng có một nhóm anh em, nhưng bởi vì thời gian tôi ở đó ngắn, còn chưa trải qua nhiều chuyện với bọn họ, nên đương nhiên không thể giống như bây giờ.
Cô Tứ hài lòng gật đầu: “Tiếp theo có thể tôi sẽ không hiện thân, Trường An, cậu phải chú ý người của 303.”
“Hả?” Lần này tôi thật sự sững sờ, dường như đầu của tôi đã bị đông lạnh tới ngốc luôn rồi, hoàn toàn không kịp phản ứng anh ấy đã nói cái gì, cái gì gọi là chú ý người của 303, những người này không phải là do anh ấy gọi tới sao, tại sao lại bảo tôi chú ý bọn họ?
Cô Tứ bình tĩnh nói: “Cậu không cần nghĩ nhiều, lần này dẫn theo 303 đi tìm phù đồ chín tầng, đương nhiên là do bọn họ có tác dụng, chẳng qua tôi không ngờ tới bây giờ Lưu Hàn Thu càng ngày càng không tiến bộ, thủ đoạn vụng về nhưng cũng làm người ta đau đầu, tóm lại cậu chú ý một chút! Còn có, nơi chôn kim thân của Địa Tạng, phù đồ chín tầng chín cái mạng, cậu nhớ kỹ, nếu như tôi không trở lại, cho dù có tìm được phù đồ chín tầng, các cậu cũng không được đi vào.”
“Ngài muốn đi đâu?” Tôi vội vàng hỏi.
Cô Tứ nhìn nơi chúng tôi nghỉ ngơi một cái, ánh mắt lạnh lẽo, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà thu hồi tầm mắt lại, chỉ bình tĩnh nói anh ấy có chuyện phải làm, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hai ngày sẽ có thể trở về.
Tôi còn muốn hỏi tiếp nữa, nhưng cô Tứ đã lắc đầu tỏ ý tôi đừng hỏi gì nữa, sau đó lại dặn dò tôi nhất định phải nhớ kỹ lời của anh ấy, sau đó thì lùi về phía sau mấy bước, đi vào rừng cây tối om rồi cứ vậy mà biến mất.
Anh ấy đi rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm tôi không còn buồn ngủ nữa, tôi sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi đã sắp lạnh thành khối băng thì mới chà mạnh lên gương mặt đã kết mảnh băng của mình, rồi từ từ về lại bên cạnh đống lửa.
“Đi làm gì vậy?”
Tôi còn chưa nằm xuống, giọng nói của Nha Tử đã vang lên, tôi bất ngờ bị dọa suýt nữa bay mất hai hồn.
Tôi tức giận đánh lên đầu anh ta một cái: “Ông đây đi xả nước mà anh cũng quản à, có biết người dọa người sẽ dọa chết người không hả?”
“Xả nước?” Nha Tử quan sát tôi một chút, nghi ngờ nói: “Cậu thế này là vòi nước bị tắc à, sao cả người toàn là mùi băng tuyết thế.”
“Cút đi, ngủ!” Tôi giả bộ tức giận gõ đầu anh ta một cái, sau đó nằm xuống ngủ luôn.
Mặc dù cô Tứ không nói là tôi không được nói cho người khác về sự xuất hiện của anh ấy, nhưng nửa đêm tránh né mọi người để tìm tôi thì nhất định là có ý như vậy, vì vậy tôi cũng chỉ đành lấy cớ để cho qua.
Đồng thời trong lòng không khỏi vui mừng, nếu là lão Yên, nhất định tôi sẽ không thể giấu được.
Quả nhiên, Nha Tử cũng không truy cứu nữa, lẩm bẩm môt câu sao thằng nhóc nhà cậu bạo lực thế, sau đó cũng trực tiếp đi ngủ.
Nửa đêm về sau tôi gần như không ngủ được, có một cuộc nói chuyện với cô Tứ như vậy tôi có thể ngủ được mới là lạ.
Tôi lập tức hận tới ngứa răng, những cao nhân này có gì đều không nói rõ ràng ra, giống như treo trái tim của người khác lên cao thì bọn họ mới thoải mái vậy, lại không hề lo lắng người khác có bị bọn họ giày vò hay không.
Lời như này tôi không dám nói ở trước mặt cô Tứ, một lúc lâu sau cũng chỉ có thể yên lặng nghiến răng suy nghĩ lời cô Tứ nói!
Những cái khác tôi không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ có câu “Nơi chôn kim thân của Địa Tạng, phù đồ chín tầng chín cái mạng” làm tôi để ở trong lòng.
Xem từ ý nghĩa trên mặt chữ, giống như là nói đi vào phù đồ chín tầng phải có chín cái mạng, nhưng tôi biết nếu cô Tứ đã nói ra những lời này dưới tình huống như thế này, đương nhiên là sẽ không đơn giản như vậy.
Vậy rốt cuộc câu nói đó đại biểu cho ý nghĩa gì?
****9:
Tôi tách từng chữ một trong câu nói này ra phân tích, một lúc lâu sau cũng không thể làm rõ rốt cuộc trong đó bao hàm tầng ý nghĩ sâu xa gì?
Thứ nhất là bởi vì đầu óc tôi đã sắp thành mớ bòng bong, thứ hai là, đương nhiên là bởi vì hiểu biết của tôi về phù đồ chín tầng có giới hạn.
Trừ những điển tích mà lão Yên kể ra, có thể nói là tôi không biết một chữ nào về phù đồ chín tầng cả.
“Thôi vậy!” Tôi như giận dỗi kéo túi ngủ qua đầu, không định tiếp tục khổ cực suy nghĩ nữa.
Cứ lăn qua lộn lại nhiều lần như vậy một lúc lâu, trời đã tờ mờ sáng, tôi vừa muốn chợp mắt một lát, bên 303 đã truyền tới tiếng hô to gọi nhỏ của Khoái Đao.