← Quay lại trang sách

Chương 514 Kim Thân Của Địa Tạng

Tôi mất kiên nhẫn chui ra khỏi túi ngủ: “Mới sáng sớm gào…”

Tiếng quát được một nửa của tôi bị kẹt lại trong cổ họng, lên không được xuống cũng không xong làm người ta rất là khó chịu, nhưng làm người ta càng khó chịu hơn chính là cảnh tượng ở trước mặt.

Đống lửa cháy cả một đêm đã bị tắt, khoảng tuyết này đã bị lửa cháy nhiệt độ cao hòa tan, lộ ra hình dạng thật sự bên dưới lớp tuyết, mà hình dạng thật sự này làm người ta hơi khó tiếp nhận...

Có một cái đầu lâu bị chôn hơn phân nửa trong bùn đất, mặc dù tôi nhìn mấy người của 303 không thuận mắt, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu như tôi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy thứ đồ như này đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi cũng sẽ không tốt hơn Khoái Đao!

Một trận tiếng hét này của Khoái Đao đã gọi tỉnh tất cả mọi người, sau khi tất cả mọi người tỉnh lại, phản ứng đầu tiên đều là cất tiếng mắng giống như tôi, bao gồm cả người ở bên 303.

Có thể thấy rõ đánh thức mộng đẹp của người khác đáng ghét như thế nào, nhưng mắng được một nửa bọn họ cũng bị nghẹn lại ở trong miệng, một lúc lâu sau cũng không thốt ra được lời nào.

“Không phải chỉ là một cái đầu lâu thôi sao, không có kiến thức.” Cuối cùng, Nha Tử ngáp một cái, chẳng đặt chuyện này ở trong lòng, xua tay nói: “Tôi nói chứ mấy người đủ rồi đấy, chỉ vì cái thứ này mà ồn ào giấc ngủ của người ta, còn muốn cho người khác sống không hả?”

Tôi nghi ngờ nhìn Nha Tử một cái, trước đây không phải gan của anh chàng thối này còn nhỏ hơn cả chuột à?

Vừa rồi tôi còn nghĩ nếu như Nha Tử tỉnh dậy nhìn thấy thứ này, có lẽ sẽ còn hét long trời lở đất hơn cả Khoái Đạo, bây giờ sao vừa đảo mắt một cái anh ta đã biến thành dáng vẻ to gan như thế này rồi?

Sau đó tôi phát hiện ra chỗ không thích hợp, rõ ràng Nha Tử đang miệng cọp gan thỏ, anh ta đã bị dọa cho tay run lên rồi, bản thân cũng đang cậy mạnh, có lẽ anh ta làm như vậy là để kích thích mấy người của 303.

Tôi bình tĩnh nhích tới gần Nha Tử để đề phòng anh ta bị lộ tẩy rồi bị cười nhạo, sau đó cũng nghiêng đầu cười: “Bình thường mấy người chủ nhiệm Lưu đều xử lý mấy chuyện văn phòng, nào từng gặp những cảnh tượng thế này chứ, xem chừng là đã bị dọa hỏng rồi, chủ nhiệm Lưu vẫn nên mau chóng đi an ủi một chút đi, đừng làm cấp dưới của ông mất hồn.”

Sắc mặt Lưu Hàn Thu không được tốt lắm, chỉ thấy ông ta nâng cằm về phía Đồ Tể, người sau ngồi xổm xuống trước đống lửa, một đôi tay to giống như là cái quạt lá trực tiếp trùm lên cái đầu lâu, cười u ám nói: “Khoái Đao, có phải là cậu ngủ tới ngốc rồi không, cái thứ đồ cầm ra để gối đầu cũng có thể dọa cậu thành như vậy?”

Có lẽ Khoái Đao cũng đã có phản ứng lại, biết mình đã làm mất mặt của 303, thế là vội vàng mất bò mới lo làm chuồng, chà mặt nói: “Còn không phải là do vừa tỉnh lại đã đối mặt với thứ như vậy sao, đúng là xúi quẩy mà.”

Đồ Tể cười rồi lần lượt nhét hai ngón tay vào trong hai hốc mắt của cái đầu lâu, không thèm để ý mà nhấc lên: “Cũng đúng, cái thứ này rất xúi quẩy.”

“Đồ… Đồ Tể, anh đừng động!” Giọng của Khoái Đao đã sắp lạc giọng rồi, sắc mặt cũng càng trắng bệch hơn.

Mấy người chúng tôi bên này cũng không tốt hơn chút nào, lão Yên hít sâu một hơi, nhanh chóng có phản ứng kéo mọi người lùi lại phía sau.

Sau đó bùm một tiếng, cái đầu lâu kia nổ tung trên không trung, Đồ Tể còn chưa kịp phản ứng lại cũng lập tức sững sờ, ngón tay đang đút trong đầu lâu lập tức đầm đìa máu tươi.

Dạ Tinh vẫn luôn khiến người ta không nhìn rõ mặt vội vàng kéo Đồ Tể ra, móc ra một cái bình chắc là thuốc cầm máu đổ lên tay của Đồ Tể, rồi mau chóng băng bó tay anh ta thành cái bánh chưng.

Cái đầu lâu bị nổ thành mảnh vụn bắn ra xung quanh, như đang nói về sự biến động này.

“Sao, sao ở đây lại có thuốc nổ?” Đầu lưỡi của Lưu Hàn Thu xoắn lại với nhau.

Đúng vậy, vừa rồi lúc Đồ Tể nhấc đầu lâu lên mới phát hiện nối liền với bên dưới của cái đầu lâu lại là thuốc nổ chất lượng kém, anh ta rút ra như vậy, ngòi nổ bỗng nhiên va chạm với ngọn lửa vẫn chưa hoàn toàn tắt lụi, rồi cứ vậy nổ đùng một tiếng.

Tôi nghi ngờ nhìn Lưu Hàn Thu một cái, sau đó nhíu mày, vẻ mặt của ông ta không giống như đang giả bộ, cũng có nghĩa là ông ta không hề biết chuyện về thuốc nổ này.

Cũng đúng, nếu như là bọn họ chôn, ông ta tội gì phải ra hiệu cho Đồ Tể đi lên giải quyết chứ?

Nhưng mà thuốc nổ này xuất hiện từ đâu, thứ này lại không giống như những thứ khác, người cổ đại không tạo ra được thứ này, mặc dù thuốc nổ đã được phát minh từ thời nhà Tùy, nhưng hiển nhiên kiểu dáng của thuốc nổ này là kỹ thuật của hai năm gần đây, nhất định là có người đã chôn ở chỗ này.

Nhưng đối phương chôn một lượng nhỏ thuốc nổ ở đây để làm gì?

Đồ Tể đứng ở trung tâm vụ nổ cũng chỉ bị thương một chút ở tay, với những người chuyên liếm máu trên lưỡi đao như chúng tôi, vết thương như này chẳng đáng là gì, ngay cả nghỉ ngơi cũng chẳng cần, vì vậy nếu như muốn hại người, thuốc nổ này không đủ liều lượng, nhiều nhất cũng chỉ là một trò đùa dai.