Chương 522 Kim Thân Của Địa Tạng
Tôi ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay của mình, hoài nghi không biết có phải vừa rồi mình chưa làm gì hay không?
Nhưng sự đau đớn đến bỏng rát nhắc nhở tôi quả thực đã từng tát Nha Tử một cái, tôi tin chắc với lực của cú tát này, đừng nói là anh ta chỉ ngủ say, cho dù có hôn mê bất tỉnh cũng bị tôi đánh thức rồi, nhưng tình huống bây giờ thì sao, Nha Tử không những không tỉnh lại, ngược lại còn ngủ rất say.
“Tại sao lại như vậy?” Tôi liếc nhìn mấy người còn lại một lượt, chỉ cảm thấy không khí lạnh buốt tràn vào tứ chi mình, khiến cho tôi không thể động đậy.
Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy, sao họ lại biến thành dáng vẻ này?
Tôi ngồi phịch xuống đất, máu lạnh thấm quanh toàn thân, tôi không thể cảm nhận được gì cả, cho dù có nghĩ nát óc cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao họ không tỉnh lại.
Không tỉnh lại…
Ba từ này hiện lên trong đầu tôi, đột nhiên tôi nghĩ tới điều gì đó.
Vừa rồi hình như tôi cũng rơi vào giấc ngủ say, làm thế nào cũng không tỉnh lại được, cuối cùng vì sao tôi lại tỉnh lại nhỉ?
Ánh mắt của tôi lập tức dừng lại trên cỗ thi thể đang treo trên cây kia, máu từ khóe miệng của thi thể kia vẫn chảy xuống với tốc độ quỷ dị, thoạt trông vẫn đáng sợ như vậy, một suy nghĩ điên cuồng bất chợt xuất hiện trong đầu tôi… chính thứ máu này, là thứ máu này đã đánh thức tôi.
Dưới tình hình này tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy, đành phải coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy chữa vậy…
(“Coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy chữa” 死马当活马医: đây là một câu thành ngữ mang phép ẩn dụ cho nỗ lực cuối cùng để cứu một cái gì đó trong tình thế tuyệt vọng; câu này cũng có ý khích lệ, dù mọi việc có tồi tệ đến đâu chúng ta cũng phải nỗ lực đến cuối cùng.)
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, tôi chợt cảm thấy thi thể kia cũng chẳng có gì đáng sợ cả, trong mắt tôi nó chính là thuốc dùng để cứu mạng người, chỉ cần có ích thì nó có đáng sợ đến đâu cũng chẳng ảnh hưởng gì!
****4:
Tôi từ từ đến gần thi thể kia, rồi lấy ra từ trong ngực một cái hộp đựng đồ ăn trống không, tiếp theo tôi giơ hộp ra hứng máu chảy xuống từ khoé miệng của thi thể.
Chờ đến khi hứng được gần đầy hộp, lúc này tôi mới xoay người đi về phía lão Yên và những người khác.
Nhưng vừa mới xoay người đi tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn, hình như có thứ gì đó đang nhìn tôi chằm chằm, tưởng tượng đến thi thể phía sau, tôi lập tức cảm thấy sởn cả tóc gáy, gần như mỗi một bước chân tôi đều quay đầu lại nhìn một cái.
Tuy nhiên cỗ thi thể kia chẳng hề nhúc nhích, ánh mắt của nó cũng không hướng về phía tôi, chắc là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi!
Vất vả lắm tôi mới di chuyển được tới bên cạnh lão Yên, khi tôi vừa muốn bôi máu lên miệng của ông ấy thì bỗng thay đổi chủ ý, dù sao lão Yên cũng có tuổi rồi, không thể so sánh với những người trẻ tuổi như chúng tôi được.
Chẳng may trong máu này mà có vấn đề gì, chắc chắn ông ấy sẽ không chống đỡ được.
Tôi liếc nhìn qua những người của 303, do dự một hồi lâu, rốt cuộc tôi vẫn từ bỏ, nếu tôi làm như vậy, bản thân tôi đâu khác gì với bọn họ chứ…
Cuối cùng, tôi đành phải âm thầm nói lời xin lỗi chân thành với Nha Tử ở trong lòng, sau đó ấy một ít máu trong hộp bôi lên miệng anh ta.
Bôi máu xong, tôi căng thẳng nhìn Nha Tử không chớp mắt, không để lỡ bất kỳ cử động nhỏ nhất nào của anh ta!
Chỉ thấy lúc đầu anh ta không kiên nhân bĩu môi, sau đó biểu cảm trên khuôn mặt đột nhiên thay đổi, chỉ chốc lát Nha Tử đã mở mắt ra, duỗi tay móc miệng, móc một lúc nhưng ngoại trừ khiến anh ta nôn khan thì chẳng thể móc ra thứ gì.
Tầm mắt của anh ta chuyển sang phía tôi, tức giận đùng đùng mà hỏi: “Trường An, cậu vừa cho tôi ăn thứ gì thế?”
Thấy dáng vẻ này của anh ta, tôi mỉm cười, có lẽ vì tôi cười quá lộ liễu mà khiến anh ta càng tức giận hơn, trực tiếp vọt tới trước mặt tôi, quát lớn: “Con mẹ nó, cậu còn cười, mẹ khiếp, rốt cuộc cậu đã cho tôi ăn cái gì, mặt tôi vẫn còn bỏng rát đây này, rốt cuộc cậu đang làm gì thế?”
“Anh cứ nhìn tình huống hiện tại trước đi.” Tôi chỉ nói một câu đã dập được lửa giận của Nha Tử, sau cơn tức giận, chắc anh ta cũng đã nhận ra có điều bất ổn, vì thế mới kiên nhẫn liếc mắt nhìn sang bên cạnh.
Cảnh tượng trước mắt doạ anh ta giật nảy mình, sợ hãi hỏi sao mọi người lại ngủ trên mặt đất như thế?
Tôi trợn trắng cả mắt, nhắc nhở anh ta nhìn lại mình đang nằm ở đâu rồi hay nói tiếp.
Nha Tử đầu nhìn xuống, sau đó sắc mặt tối sầm lại: “Sao cả tôi cũng ngủ trên nền tuyết thế này…”
Tôi ừ một tiếng, rồi kể lại tình huống mình phát hiện ra cho anh ta nghe. Nha Tử không dám tin, vội chạy qua lay người lão Yên, thấy đối phương chẳng có chút phản ứng nào, lúc này anh ta mới tin lời tôi nói.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nha Tử ngơ ngác hỏi.
Tôi lắc đầu nói mình không biết, chỉ biết cách đánh thức mọi người mà thôi.
Nha Tử vội nói: “Đúng, đúng, đúng, vừa rồi cậu đã làm thế nào để đánh thức tôi, thì cứ làm y như vậy để đánh thức mọi người, mau lên.”
Anh ta vội vàng lay người tôi, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta bị kích thích mạnh!