Chương 531 Kim Thân Của Địa Tạng
Nghe vậy, tôi nhìn lão Yên với ánh mắt dò xét, trong lòng tự hỏi ông ấy làm sao vậy, tại sao lại làm mất mặt mũi của Nha Tử trước đám người của 303 như thế?
Lão Yên mà tôi quen biết là một người nổi tiếng bênh vực người mình, ở một mức độ nào đó, ông ấy sẽ chẳng cần phân rõ phải trái đúng sai, chỉ biết giúp đỡ những người thân quen, chẳng lẽ thứ mà Dạ Tinh nắm giữ lại có thể khiến ông ấy không thèm bao che cho người của mình nữa ư?
Nha Tử mang vẻ mặt không vui trốn sang một bên, anh ta lẩm bẩm mấy câu không ai nghe rõ được, nhưng trông dáng vẻ kia rõ ràng đã bị tổn thương.
Tôi đành phải đi qua vỗ nhẹ vào vai anh ta, nhỏ giọng nói lão Yên nhất định phải có lý do mới làm như vậy, nhưng Nha Tử chẳng thèm tin, nói trước đây, cho dù có gặp phải chuyện gì lão Yên cũng chưa bao giờ có thái độ như vậy với mình.
Tôi đành phải miễn cưỡng an ủi anh ta vài câu, thực ra đến tôi còn chẳng thấy thuyết phục chút nào, làm sao có thể thuyết phục của Nha Tử đây?
Trong lúc nhóm chúng tôi còn đang giận dỗi nhau, Dạ Tinh đột nhiên mở miệng: “Nếu là vì tưởng nhớ, thì tại sao lại dùng thủ đoạn máu me như thế này?”
Lời nói của anh ta đã kết luận rõ ràng mục đích của ngôi mộ tập thể này, trong lòng tôi lại có một ngọn lửa giận bốc lên, nhưng không biết vì sao lại không thể bộc phát ra ngoài, mà chỉ có thể nghẹn lại trong lòng khiến tôi khó chịu.
Sau đó tôi mới nhận ra một điều, đó là vì trong lòng tôi luôn đặt 303 vào thế thù địch, sở dĩ tôi thù địch với họ là vì lão Yên, nhưng bây giờ ông ấy lại có vẻ đồng tình với Dạ Tinh, đương nhiên sẽ khiến chúng tôi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Sau khi hiểu ra, tôi liền bình thường trở lại, con người của lão Yên ngoại trừ bênh vực người mình thì còn rất yêu người tài, tuổi tác của Dạ Tinh không lớn, mối hận hơn mười năm cũng không liên quan gì đến anh ta, cho nên dù căm ghét đến đâu cũng không nể đổ lên người anh ta.
Nhưng việc mà 303 đã làm với 701 trong mấy năm gần đây vẫn nằm trong giới hạn chấp nhận được, cho nên lão Yên mới không tùy tiện đổ lỗi lên đầu người khác.
“Nha Tử, chúng ta cứ lắng nghe một chút đi.” Tôi nói nhỏ.
Nha Tử kinh ngạc liếc nhìn tôi, nhưng anh ta cũng không phải tên ngốc, chẳng mấy chốc đã tỉnh táo lại, nếu Dạ Tinh thực sự có bản lĩnh như thế, đối với chúng tôi mà nói chỉ có lợi chứ không hại.
Lão Yên nói tiếp: “Phật giáo chú trọng không sát sinh, cho nên đằng sau ngôi mộ tập thể này nhất định có một câu chuyện xưa chưa ai biết đến.”
“Chuyện xưa ư?” Dạ Tinh ngẩng đầu, thần sắc có chút mơ hồ, hồi lâu mới lắc đầu: “Chỉ sợ không có người biết được câu chuyện ấy, không, có lẽ cái người giả dạng thi thể kia biết được, chúng ta vẫn nên đuổi theo người kia đi.”
Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể chỉ ra không đúng ở chỗ nào, chỉ cảm thấy chúng tôi cứ đánh bậy đánh bạ như thế, như thể chúng tôi còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, đã vội vã đuổi theo để điều tra mọi việc.
Lão Yên bất ngờ gật đầu, nói rằng muốn biết sự thật về ngôi mộ tập thể này chỉ còn cách đuổi theo người kia, nên ông ấy cũng không có ý kiến phản đối.
Cứ vật lộn như vậy một hồi cũng đã tới giữa trưa, nên chúng tôi không cần nghỉ ngơi mà cứ đi theo tuyến đường ảnh cổ đã dò ra.
Chỉ là chúng tôi mới vừa chuẩn bị khởi hành, tuyết bắt đầu rơi và chỉ trong thời gian ngắn hạt tuyết đã to bằng lông ngỗng, điều này làm cho lộ trình của chúng tôi càng gian nan hơn!
“Ở phương nam mà tuyết lại rơi dày như vậy, đúng là hiếm thấy.” Lão Yên lau mặt, trên khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh hiện lên một tia lo lắng: “Điều này khiến mọi dấu vết càng khó tìm ra.”
Côn Bố chợt nói ra một câu khó hiểu: “Đêm tuyết là thời điểm giết người thích hợp nhất, lão Yên, ông cần phải cẩn thận hơn.”
Lão Yên liếc nhìn anh ta, càng lo lắng hơn, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của ông ấy, âm thanh này như lẫn vào trong tuyết trắng.
Tôi nhìn mọi người, rồi nhìn cô Thu - người đã giữ im lặng kể từ khi chúng tôi bắt đầu xuất phát, chỉ cảm thấy sự tình càng ngày càng quỷ dị!
Tôi không sợ ma quỷ, không sợ cơ quan, nhưng tôi lại sợ tình huống hiện giờ, chính là không thể nhìn thấu lòng người, không biết mục đích ban đầu chuyến đi này của chúng tôi liệu đã thay đổi hay chưa…
“Nhóc con, đang nghĩ cái gì thế?” Cô Thu đột nhiên đi tới bên cạnh tôi, nhỏ giọng hỏi.
Tôi đang mải mê suy nghĩ thì bị cô ấy dọa giật cả mình: “Chị Thu, chị có biết hù doạ cũng có thể giết chết người khác hay không?”
“Chỉ có cậu mới bị hù chết thôi nhỉ? Được rồi, tập trung vào đi.” Cô Thu liếc nhìn tôi, không hề coi trọng lời tôi đã nói, chỉ bảo tôi đừng nghĩ lung tung nữa, chỉ cần biết mục đích của chúng tôi là gì thôi.
Tôi cau mày, sao những lời này nghe quen quá, mất một hồi lâu tôi mới nhận ra rằng, tối hôm trước chính cô Tứ cũng nói với tôi như vậy, anh ấy bảo tôi chớ quên ước nguyện ban đầu của mình.
Tại sao?
Tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao lần lượt từng người một đều nhắc nhở tôi như vậy?
Cô Thu thấy tôi lại bối rối thì không khỏi bật cười: “Cậu còn trẻ như vậy, sao cứ y hệt như ông già thế, suốt ngày nghĩ ngợi lung tung, cẩn thận có nếp nhăn đấy.”