← Quay lại trang sách

Chương 532 Kim Thân Của Địa Tạng

“Chị Thu, có phải chị đã biết được chuyện gì hay không?” Tôi bình tĩnh nhìn về phía cô ấy, chỉ cảm thấy mấy lời nói của cô ấy rất khó hiểu, cũng khó hiểu như việc lão Yên cứ liên tục đánh gãy dòng suy nghĩ của tôi vậy.

Dường như bọn họ đều không muốn tôi nghĩ nhiều, không biết vì họ thực sự sợ tôi còn trẻ mà nghĩ nhiều sẽ không tốt, hay là sợ tôi sẽ nghĩ ra điều gì đó?

Tôi hy vọng không phải vế sau…

****0:

Cô Thu cười lớn: “Thằng nhóc này, sao suốt ngày đều nghĩ đến mưu ma chước quỷ vậy? Con nít con nôi thì nên đứng dưới ánh nắng mặt trời nhiều một chút, được rồi, mau lên đường thôi.”

Lòng tôi thắt lại, với tính cách của cô Thu, nếu thực sự không có việc gì thì cô ấy sẽ không trốn tránh như thế, thậm chí còn sẽ nói đùa mình biết một số bí mật mà tôi không biết, nhưng hiện giờ cô ấy lại cứ lấp liếm như vậy… chứng tỏ là cô ấy nhất định đang che giấu điều gì đó!

Tuy nhiên tôi biết cô ấy sẽ không nói ra, nên tôi đành phải dùng ngữ khí cợt nhả: “Đây chẳng phải là do nhàn rỗi quá không có việc gì làm thì mới nghĩ đến chuyện đó sao?”

“Trường An!” Cô Thu đột nhiên nghiêm túc gọi tên tôi, sắc mặt tôi cũng nghiêm lại, nhưng chỉ thấy cô ấy dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với mình: “Cậu cứ như vậy không thu hút được mấy cô gái nhỏ đâu.”

Tôi suýt chút nữa bị cô ấy làm cho nghẹn chết, trông dáng vẻ kia tôi còn tưởng có chuyện gì to tát lắm, kết quả cô ấy lại thốt ra được một câu cà chớn như vậy.

Lão Yên đang đi ở phía trước chợt quay đầu lại, sau đó thình lình nói ra một câu: “Tôi nói này Tiểu Thu, cô đừng lo lắng cho Trường An, có lo thì lo cho chính mình trước đi, năm nay cậu ta cũng chỉ mới 18 thôi, nhưng cô đã sắp 30 rồi đấy, so với người ta cô lớn hơn hẳn một con giáp rồi, còn không biết xấu hổ mà bày đặt lo cho người ta.”

“Lão già thối kia, không phải ông cũng đang độc thân đấy à?” Sắc mặt của cô Thu lập tức tối sầm lại, cô ấy và lão Yên bắt đầu dùng lời lẽ để công kích đối phương, sau đó nhanh chóng chuyển thành công kích người thân.

Người bảo cô không tìm thấy nhà chồng, người lại chê ông già không ai chăm sóc, người nói ông là đồ đàn bà, người lại bảo cô không có trách nhiệm, cứ mỗi người một câu như vậy, suýt chút nữa đánh nhau rồi.

Tôi lập tức tránh xa hai người này một khoảng xa, tránh để gây hoạ cho cá trong ao.

(Gây hoạ cho cá trong ao 殃及池鱼: Câu thành ngữ này ẩn dụ cho tai họa vô cớ, kiểu nằm không cũng trúng đạn ấy.)

Mãi cho đến khi cô Thu lôi cả bom ra, lúc này lão Yên mới ngượng ngùng thu đuôi lại: “Tôi nói này Tiểu Thu, con gái ấy à, luôn phải mỏng manh yếu đuối người ta mới thích, chứ như cô thì ai dám theo đuổi, ai mà kết hôn cùng cô sẽ bị bom nổ banh xác mất.”

“Lão già thối tha, ông ngậm miệng lại cho tôi.” Cô Thu cay cú nói.

Lúc đó, tôi chợt cảm thấy trong mắt cô ấy có chút bi thương, dường như lời nói của lão Yên đã thật sự chọc tới nỗi đau của cô ấy, không hiểu sao tôi lại nghĩ đến đêm hôm ấy, khi cô ấy kéo tôi đi cùng tận hưởng gió biển.

Vì thế tôi đứng dậy, khẽ lắc đầu với lão Yên: “Lão Yên, ông đừng nói nữa!”

Lão Yên nhìn thoáng qua phía tôi, vẫn có nói ra câu cuối cùng: “Tiểu Thu à, cô cũng đừng lo lắng, 701 vẫn nuôi nổi cô, suy cho cùng tôi vẫn còn phải trông cậy vào mấy cô mấy cậu chăm sóc tôi lúc về già đấy.”

Nói xong ông ấy còn cười ha hả vài tiếng, tuy rằng chúng tôi cũng chẳng biết câu nói ấy có gì buồn cười, nhưng dường như cô Thu đã thở phào nhẹ nhõm.

Tuyết càng ngày càng nặng, chúng tôi không thể nói chuyện được nữa, vì khi mở miệng ra là tuyết sẽ rơi đầy miệng, người chúng tôi đã lạnh như băng, đến độ ước gì mình biến luôn thành một cái máng băng từ trong ra ngoài.

Chúng tôi di chuyển chậm rãi trong làn tuyết dày, Côn Bố cùng ảnh cổ của mình đi đầu, từ từ tiến sâu vào rừng!

Khi tuyết rơi dày đặc, trời sẽ tối nhanh hơn. Mới chỉ hơn hai giờ chiều, nhưng đã không thể thấy rõ mặt người nữa.

Đến khoảng năm, sáu giờ chiều, trời đã tối đến mức không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay.

Lão Yên đề nghị nghỉ ngơi một lát, nhưng Dạ Tinh lại kiên quyết phản đối, nói rằng sẽ không kịp mất.

Tôi nghe mà không biết cái gì không kịp, nhưng lão Yên lại nhất quyết bảo chúng tôi cứ tuỳ tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi ăn uống, sau đó mới tiếp tục lên đường.

“Lão Yên, ông có chắc là muốn lên đường trong buổi tối đầy gió và tuyết như vậy không?” Cô Thu khẽ nhíu mày.

Lão Yên không giải thích lý do, chỉ nói mọi người đều đã vất cả rồi, dù sao đêm tuyết như vậy cũng không có cách nào để nghỉ ngơi.

Bên chúng tôi vẫn ổn, ít nhất thì chúng tôi vẫn có thể chấp nhận được bất kỳ môi trường khắc nghiệt nào, nhưng phản ứng của đám người 303 lại rất dữ dội. Tôi nghe được Lưu Hàn Thu gào lên với Dạ Tinh, nói rằng lên đường vào lúc buổi tối như vậy, anh ta muốn bọn họ chết hết sao?

“Chủ nhiệm, nếu không lên đường chúng ta mới chết hết đấy.” Dạ Tinh chẳng buồn nhìn đám người đang tỏ ý kiến với mình, chỉ nhẹ nhàng nói ra một câu.

Lời này vừa nói ra, Lưu Hàn Thu liền ngậm chặt miệng, một lúc sau ông ta mới bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy tôi liền tin cậu một lần, nhưng nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, cậu phải tự chịu trách nhiệm!”