← Quay lại trang sách

Chương 533 Kim Thân Của Địa Tạng

Dạ Tinh mặt không biểu tình, đáp lại một câu: “Nếu thực sự xảy ra chuyện, chẳng ai có thể trốn thoát được…”

Anh ta nói trắng ra như vậy khiến Lưu Hàn Thu nghẹn họng, tôi ở một bên âm thầm xem kịch vui, hoá ra đám người 303 này cũng không gắn bó bền chặt như vậy.

Sau khi hai bên thống nhất ý kiến, mọi người nhanh chóng lấy lương khô ra, tuỳ tiện ăn mấy miếng lót dạ rồi lại tiếp tục lên đường.

Với chiếc đèn pha trên đầu, tôi có thể nhìn rõ đường đi, nhưng nó lại khiến hai bên càng trở nên tối tăm hơn, tôi cảm giác như có một con thú dữ sẽ lao ra khỏi bóng tối và ăn sống chúng tôi bất cứ lúc nào.

Ngao ô!

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ miên man, một tiếng gầm đột nhiên vang lên, nó to đến nỗi khiến mặt đất dưới chân tôi rung chuyển.

“Thứ gì thế?” Nha Tử bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm về phía sau, lão Yên cũng nhanh chóng phản ứng lại, vội bảo chúng tôi đứng sát lại với nhau, rồi nhìn chằm chằm về hướng phát ra âm thanh, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng chưa từng có.

Lão Yên nhanh chóng nói: “Trong rừng loại dã thú nào cũng có, những người không có năng lực tự bảo vệ bản thân thì đi trước đi, cho dù nghe thấy tiếng động gì cũng không được dừng lại! Nha Tử, cậu bảo vệ bọn họ rời đi đi.”

“Lão Yên!” Vẻ mặt Nha Tử không tình nguyện chút nào, người không có năng lực bảo vệ mình, ngoại trừ đám người của 303 còn có thể là ai?

Lão Yên hung dữ trừng mắt với Nha Tử: “Chẳng lẽ phải để mọi người đều chết hết ở đây thì mới được sao?”

Nha Tử ngây ngẩn cả người, anh ta ngơ ngác nhìn chằm chằm vào lão Yên, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy lần, rồi anh ta vung tay với đám người của 303, nói: “Các người đi theo tôi, nhanh lên!”

“Đồ Tể, cậu ở lại đi.” Lưu Hàn Thu đột nhiên mở miệng.

Đồ Tể là người duy nhất trong số họ có năng lực chiến đấu, mặc dù ở lại đây có thể không giúp ích được gì nhiều, nhưng ít nhất anh ta cũng không kéo chân chúng tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Lưu Hàn Thu, đương nhiên tôi chẳng nghĩ lương tâm của ông ta trỗi dậy dâu, chỉ cảm thấy ông ta đang có âm mưu gì đó, nhưng nhìn từ vẻ mặt của ông ta thì lại chẳng nhìn ra chút manh mối nào.

Đồ Tể đứng bên cạnh chúng tôi không nói một lời, rút vũ khí cất ở trong ngực ra, thoạt trông đúng là con dao chuyên dùng để mổ heo.

“Anh không phải là Đồ Tể thật đấy chứ?” Cô Thu nghĩ sao nói vậy, trực tiếp hỏi ra một câu.

Đồ Tể liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Sao thế, cô khinh thường nghề giết heo à?”

“Ha hả.” Cô Thu mỉm cười khó hiểu: “Không phải tôi coi thường anh, mà là người chủ nhiệm kia của anh coi thường anh! Đám người 303 mấy người không phải tự nhận mình là trí thức sao, sao vậy, tự dưng thu nạp một tên giết heo mà không thấy khó chịu à.”

Đồ Tể hừ lạnh một tiếng: “Giết heo thì không được có tri thức à, người của 701 đúng là nông cạn.”

Thấy bọn họ sắp đánh nhau, lão Yên vội gào lên: “Giờ là lúc nào rồi còn gây rối, Nha Tử, cậu còn đứng đấy hóng chuyện à, còn không mang người đi nhanh lên!”

Nha Tử vô cớ bị vạ lây bèn bĩu môi, chẳng thèm nói gì, chỉ nhanh chóng dẫn đám người của Lưu Hàn Thu chạy về phía trước. Giờ phút này, ngay cả tên có dáng vẻ yếu đuối như Dạ Tinh chạy cũng rất nhanh, bởi vì ai cũng biết, chỉ cần chậm một chút thôi sẽ không thoát được.

Ngay vào khoảnh khắc Nha Tử và những người khác chạy đi, mặt đất càng rung lắc dữ dội hơn, thậm chí tôi còn suýt đứng không vững, trong lòng tôi không khỏi kinh hãi, rốt cuộc đây là thứ gì vậy?

****1:

Chẳng mấy chốc tôi đã biết được đáp án, một con gấu đen tứ chi chạm đất, cao gần hai mét, đang bước dần về phía chúng tôi.

“Ôi cha mẹ ơi, sao ở đây lại có con dã thú to đến như thế?” Đồ Tể cũng phải choáng váng, anh ta cũng chẳng màng trước đó mình còn cự cãi với cô Thu, mà trực tiếp hét lên với cô ấy.

Cô Thu cũng ngây ngẩn cả người: “Lão, lão Yên, sao phương nam cũng có, cũng có thứ này đấy?”

“Ai bảo cô ở phương nam không có thứ này?” Lão Yên phi một tiếng: “Chẳng qua trên núi Cửu Hoa không nên có thứ này.”

Tôi bất đắc dĩ nhìn bọn họ, rút khẩu súng lục từ bên hông ra: “Tôi nói này, đã là lúc nào rồi, mấy người có thể chú ý vào trọng tâm được hay không.”

Mắt thấy con gấu đen kia sắp xông tới, thế mà bọn họ còn đứng đó tranh luận xem gấu đen có nên xuất hiện trên núi Cửu Hoa hay không, điều này khiến tôi không khỏi buồn bực.

“Trường An, bắn vào mắt nó!” Lão Yên hét lên một tiếng, rồi ông ấy nhanh chóng xoay người chạy tới cái cây bên cạnh, nhảy tót một cái lên thân cây, sau đó lão Yên như hóa thành khỉ, đu qua đu lại trên mấy cành cây.

Ngay lập tức, tôi hiểu ra ý của ông ấy, những viên đạn nhanh chóng được bắn ra, nhằm thẳng vào mắt của con gấu đen.

Gấu đen hung ác, chỉ có đập mù mắt nó thì chúng tôi mới có cơ hội sống, đây là kiến thức cơ bản! Có lẽ vẫn có một số người có thể đánh đấm trực diện với gấu đen, nhưng đến cuối cùng, muốn chiến thắng thì không ai không phải chọc mù đôi mắt của gấu đen, đây rõ ràng là nhược điểm của loài gấu đen, nếu có thể nắm bắt được, nhất định sẽ đảo ngược được tình thế.

Nhưng mấy phát súng của tôi lại không làm được gì…