← Quay lại trang sách

Chương 534 Kim Thân Của Địa Tạng

Con gấu đen kia thoạt nhìn cồng kềnh, nhưng không ngờ nó di chuyển rất linh hoạt, nó chỉ nghiêng đầu sang một bên đã né được viên đạn của tôi.

Tôi kinh hãi nhìn nó tránh được làn đạn rồi tăng tốc chạy về phía chúng tôi, chỉ kịp hét lớn: “Mọi người mau tản ra, tản ra!”

Động tác của cô Thu và Côn Bố rất nhanh, khoảnh khắc viên đạn kia bắn chệch, họ đã nhanh chóng lùi lại phía sau, đồng thời dậm chân lấy đà để nhảy tót lên cây.

Tuy rằng phản ứng của Đồ Tể chậm hơn một chút, nhưng sau khi tôi hô lên, anh ta cũng lấy lại tinh thần, vừa kêu cha gọi mẹ vừa leo lên cây.

Tuy nhiên động tác của anh ta không được linh hoạt, trông dáng vẻ kia thì chưa cần chờ gấu đen đuổi đến, tự anh ta đã ngã xuống đất mà chết rồi.

Khoảnh khắc tiếng hét của tôi vừa dứt, tôi cũng đã leo lên cây, nhưng nhìn dáng vẻ kia của Đồ Tể, tôi cũng không thể trơ mắt đứng nhìn mà không làm gì cả, đành phải nhảy qua và túm tay anh ta, kéo lên.

Ngay lúc tôi vừa kéo được Đồ Tể lên cây, con gấu đen kia cũng vừa hay đuổi tới, nó cắn một cái lên cành cây, khiến toàn bộ thân cây phải rung chuyển, nếu chỉ muộn một giây nữa thôi, Đồ Tể đã bị nó cắn đứt nửa thân dưới rồi!

“Người anh em, cảm ơn nhé.” Đồ Tể bám chặt vào một thân cây, lau mồ hôi trên trán rồi cảm ơn tôi.

Tôi tuỳ tiện xua tay chứ không nói gì, mọi người đều cống hiến hết sức mình cho quốc gia, bất kể có chuyện gì, tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Đồ Tể liếc nhìn tôi một lượt, không nói gì, chỉ càng siết chặt con dao giết heo trong tay hơn.

“Trường An, tiếp tục đi!” Ngay khi tôi vừa leo lên trên cây, âm thanh của lão Yên từ phía cái cây đối diện đã truyền đến.

Tôi cúi đầu nhìn lướt qua tình hình phía dưới, con gấu đen cố trèo lên cái cây tôi đang ngồi này, một nửa cơ thể của nó đã trèo lên, nhưng vì sức nặng của bản thân mà khiến cả cái cây lung lay như sắp đổ.

“Đồ Tể.” Tôi hô một câu, tiếp đó nghiêm túc nhìn về phía anh ta: “Bây giờ sống chết ở ngay trước mắt, tôi hy vọng anh có thể buông bỏ khúc mắc giữa hai bên, hợp tác cùng với tôi một lần.”

Có thể là bởi vì tôi vừa mới cứu anh ta một mạng, anh ta cũng chẳng biểu hiện bất cứ cảm xúc vui buồn gì, trực tiếp gật đầu rồi hỏi tôi hợp tác thế nào?

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng ngồi vững trên thân cây lung lay sắp đổ: “Tôi sẽ thu hút sự chú ý của con gấu kia, còn anh vòng ra phía sau lưng nó, hợp lực với lão Yên và những người khác để khống chế nó.

Không phải tôi khinh thường lão Yên và những người khác, mà thực sự con gấu này quá đáng sợ, dù chỉ mới tiếp xúc với nó trong vài giây ngắn ngủi, nhưng tôi đã nhận ra chúng tôi không phải đối thủ của nó, cho dù mấy người lão Yên có hợp sức lại cũng chưa chắc đánh nổi.

Bởi vì chúng tôi chỉ có thủ đoạn, chính là thiết kế âm mưu, nhưng Đồ Tể thì khác, anh ta là một đồ tể giỏi, cho nên biết được điểm yếu của đám động vật này là ở đâu.

Đồ Tể nghe tôi nói muốn ở lại thu hút hỏa lực, có chút không thể tin, nhưng chỉ ngay sau đó anh ta đã hiểu được ý tôi, bèn gật đầu.

Tôi ngay lập tức bắn một phát súng khác về phía con gấu đen kia, nhân lúc nó nghiêng người né tránh thì đẩy Đồ Tể nhảy sang một thân cây ở bên cạnh, nhưng Đồ Tể mới nhảy được nửa đường đã rơi xuống đất, mà con gấu nọ cũng nhanh chóng chạy về phía anh ta.

“Mau, mau trèo lên cây đi!” Mắt thấy Đồ Tể sắp rơi vào trong miệng gấu, tôi vội hét lên một câu, đồng thời nã thêm một phát súng để thu hút sự chú ý của gấu đen.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc ấy, một bóng người xẹt ngang qua trước mặt gấu đen, thành công di dời sự chú ý của gấu đen khi nó đang lao về phía Đồ Tể!

Khi nhìn kỹ hơn, tôi mới phát hiện ra bóng đen ấy chính là Côn Bố, vốn anh ta đang trèo trên cây mà không biết đã lao xuống dưới từ khi nào, kẻ tài cao gan cũng lớn, anh ta dám đối đầu trực tiếp với con gấu đen kia.

Thân thủ của Côn Bố rất linh hoạt, anh ta có thể di chuyển trong rừng rậm với tốc độ nhanh đến đáng kinh ngạc.

Mà con gấu đen kia cũng không chậm, những lùm cây khiến chúng tôi phải đau đầu, thế mà dưới tứ chi của nó lại chẳng khác gì ngọn cỏ nhỏ, lùm cây bị nó đạp trên mặt đất, quả thực chẳng hề có một chút tác dụng ngăn cản nào.

“Côn Bố, cậu điên rồi à?” Lão Yên hô một câu.

Đồ Tể cũng kinh hồn táng đảm nhìn một màn này, không biết cô Thu nhảy từ đâu ra, thụi một quyền lên bụng Đồ Tể: “Có phải anh cố ý hay không, nếu muốn mạng của chúng tôi thì cứ trực tiếp vác vũ khí tới đây, mẹ khiếp, sao anh còn sử dụng tới chiêu âm hiểm như vậy chứ!”

“Tôi, tôi không có.” Đồ Tể vụng về giải thích.

Cô Thu lại không chịu tin, nói rằng tuy người của 303 chẳng có mấy bản lĩnh, nhưng không có lý nào không thể leo nổi lên một cái cây, nói xong cô ấy còn bồi thêm một câu đầy khinh miệt: “Nếu thực sự là như vậy, các người còn không biết xấu hổ mà mơ tưởng vị trí của 701 ư?”

“Tiểu Thu, hiện tại không phải lúc nói chuyện này.” Lão Yên quở mắng.

Cô Thu miễn cưỡng kìm nén cơn tức giận, nhìn về phía tôi: “Trường An, Côn Bố không thể nào chạy thoát khỏi con gấu đen kia đâu, chúng ta mau đuổi theo đi.”