Chương 535 Kim Thân Của Địa Tạng
Tuy rằng tôi không hề nghi ngờ năng lực của Côn Bố, nhưng tôi cũng biết cô Thu nói không sai, bởi vì con gấu đen này thực sự đáng kinh ngạc, trong một khu rừng rậm rạp như vậy, ấy vậy mà nó lại có thể di chuyển rất nhanh, đối với nó mà nói mấy lùm cây kia căn bản chẳng gây ra chút trở ngại nào.
Tôi không nói nhiều mà lập tức đuổi theo, trước khi bỏ đi, tôi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua phía Đồ Tề, anh ta vội né tránh ánh mắt của tôi.
Tôi suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu, tôi cứu anh ta là để anh ta hợp tác với những người khác, thế mà anh ta đã làm gì, ngay vào lúc này rồi còn chơi trò tâm cơ.
Lưu Hàn Thu để tên này ở lại căn bản chẳng vì lòng tốt gì cả, chúng tôi đã quá coi trọng bọn họ rồi! Tôi chẳng buồn nói gì nữa, xoay người rồi đuổi theo hướng con gấu đen và Côn Bố đã chạy đi.
Tôi không muốn nói gì, vì tôi cảm thấy mình không còn gì để nói với loại người này, loại người vào thời khắc mấu chốt còn ám toán tính mạng của người khác, cho dù thế nào cũng không thể tha thứ được!
Những bông tuyết lạnh buốt rơi vào mặt tôi, nhưng không lạnh bằng trái tim tôi, trong ấn tượng của tôi, 303 luôn là một tổ chức đen tối, các thành viên trong đó suốt ngày suy nghĩ làm thế nào để bày mưu tính kế và ám hại tính mạng của các tổ chức anh em khác, rồi thay thế vị trí của bọn họ, thế nhưng tất cả cũng chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi.
Nếu từ bài học ở Hồ Bắc lần trước còn chưa đủ, thì bài học lần này đã khiến tôi không còn dám tín nhiệm đám người này nữa.
Nếu chỉ bởi vì sự tín nhiệm này mà khiến Côn Bố xảy ra chuyện gì, nhất định tôi sẽ không thể tự tha thứ cho chính bản thân mình!
****2:
“Trường An, đừng phân tâm.” Lời nói của cô Thu truyền tới tai tôi, cùng với đó là gió tuyết quật thẳng vào mặt khiến tôi đau nhức.
Tôi chỉ cảm thấy mọi người đều đang dung túng cho mình, khi cô Thu phát hiện ra vấn đề thì lập tức trách cứ Đồ Tể trước tiên, chứ họ không hề trách cứ tôi, không trách tôi vì đã đặt cược mạng sống của mình vào một người không hề đáng tín nhiệm.
Nhưng lúc này mọi lời nói đều trở nên thừa thãi, tôi gật đầu với cô Thu, vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu sang một bên, cố gắng nhìn rõ con đường phía trước, tăng tốc để tranh thủ thời gian chi viện cho Côn Bố.
Đang mải chạy, tôi chợt nhận thấy có điều gì đó không ổn nên dừng lại và cẩn thận lắng nghe.
Cô Thu khó hiểu hỏi tôi có chuyện gì thế, tôi hơi sốt ruột nói: “Âm thanh đâu? Tại sao lại không có âm thanh gì cả?”
Không sai, điều khiến tôi cảm thấy có gì đó không ổn chính là âm thanh, chưa kể đến Côn Bố, anh ta chạy chẳng khác gì bóng ma, cũng chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào cả. Nhưng với kích thước to lớn của con gấu đen kia, đi đến đâu cũng giống như động đất, làm sao lại có thể không phát ra một chút âm thanh nào?
Tuy nhiên sự thật là tôi không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào ngoại trừ tiếng gió và tiếng tuyết rơi, như thể trận động đất và chấn động rung chuyển của núi đồi trước đó đều là ảo giác của chúng tôi vậy.
Cô Thu cũng ngẩn cả người, nhìn quanh rồi mở to mắt hỏi tôi có để ý rằng không có bụi cây nào xung quanh chúng tôi bị hư hại hay không?
Tôi nhìn kỹ hơn, và quả nhiên, những bụi cây xung quanh vẫn còn nguyên vẹn, trông không có vẻ gì là giống như có một con dã thu vừa mới đi qua.
“Làm sao bây giờ?” Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội, căn bản tôi không cảm thấy chúng tôi chạy sai hướng. Dấu vết do gấu đen gây ra quá rõ ràng, chỉ cần không bị mù thì sẽ không thể nào chạy nhầm hướng được, cho nên, rốt cuộc vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy?
Cô Thu khẽ lắc đầu: “Tôi không biết, Trường An, trước tiên chúng ta hãy xem xét tình hình xung quanh đã.”
Lời cô ấy nói cũng chính là điều duy nhất chúng tôi có thể làm, tuy nhiên tôi không thể bình tĩnh được, chưa biết sinh tử của Côn Bố ra sao, làm sao tôi có tâm trí để điều tra xem chuyện gì đang xảy ra được chứ?
“Trường An!” Ngay lúc tôi đang lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, cô Thu bỗng nhiên gọi tôi: “Cậu cứ như vậy thì không cứu được Côn Bố đâu, cho dù con gấu kia có lợi hại như thế nào cũng chỉ là một con thú hoang mà thôi, nó không biết cách lừa người khác đâu, cho nên, đang có người ám hại chúng ta.”
“Lưu Hàn Thu!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên này, ngoại trừ ông ta ra, tôi không còn nghĩ ra được ai có thể làm hại được chúng tôi nữa, huống chi còn có biểu hiện trước đó của tên Đồ Tể kia.
Lão Yên đã bảo Nha tử bảo vệ đám người của 303 nhanh chóng rời đi trong khoảng thời gian ngắn nhất, chỉ vì ông ấy không muốn đem thù oán cá nhân vào nhiệm vụ chung với 303, thế nhưng người ta lại chẳng nghĩ như vậy, bọn họ chỉ muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết mà thôi.
Cô Thu lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng, nói: “Chưa chắc được, Trường An, cậu đừng quên lần này còn có một thế lực khác nữa, chúng ta vẫn luôn không nắm được tung tích của bọn họ, nhưng không có nghĩa là bọn họ không tồn tại.”
William!
Đồng tử của tôi đột nhiên co rút lại, tên trộm bảo vật quốc gia đã khiến cả 701 phải hổ thẹn. Nếu là bọn họ thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nói nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ của đám người Anh kia hẳn là tìm kiếm phù đồ chín tầng, đâu cần thiết phải gây rắc rối cho chúng tôi để rút dây động rừng.