← Quay lại trang sách

Chương 536 Kim Thân Của Địa Tạng

“Được rồi, chúng ta cứ quan sát tình huống trước đi.” Sắc mặt của cô Thu không được tốt lắm.

Tôi chợt hiểu ra, cô Thu thà tin đây là chuyện do đám người Anh làm ra, chứ không muốn tin là người của 303 làm, bởi vì cho dù hai cơ quan luôn có vết rạn lớn, nhưng hành vi như vậy vẫn sẽ khiến chúng tôi phải thất vọng và buồn lòng!

Tôi ngậm miệng không nói gì nữa, sau khi quan sát tình hình xung quanh, lông mày tôi lại càng nhíu chặt hơn.

Bởi vì bây giờ không những không còn tiếng của con gấu kia, mà ngay cả tiếng gió và tiếng tuyết dường như cũng đã dừng lại… Khu rừng ngày càng yên tĩnh này khiến tôi càng cảm thấy bất an.

Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, hơi thở của tôi càng lúc càng dồn dập, phải rất lâu sau tôi mới bình tĩnh lại một chút, nhẹ nhàng nói: “Chị Thu, đây là khốn thần trận.”

“Trận gì cơ?” Có thể là tiếng nói chuyện của tôi quá trầm, nên cô Thu phải hỏi lại một câu, nhưng tôi lại nghẹn giọng không nói được gì.

Bởi vì trận pháp này kỳ lạ đến mức khó tin, cho nên căn bản tôi không dám tưởng tượng rằng chúng tôi sẽ gặp phải loại trận pháp này.

Tuy nhiên cô Thu vẫn hỏi tôi, tôi cũng chỉ đành căng da đầu mà trả lời thêm một lần nữa: “Khốn thần trận, thứ chúng ta gặp phải chính là khốn thần trận!”

Tôi gần như là hét lên, khiến cô Thu phải sững sờ, cũng không biết bởi vì chúng tôi đã gặp phải trận pháp này, hay bởi vì giọng điệu của tôi, mà cô ấy lại bày ra dáng vẻ như bị tôi làm tổn thương.

“Trường An, cậu có chắc không?” Cô Thu ấp úng hỏi lại, toàn bộ thần thái trên mặt cô ấy đã biến mất.

Tôi cười khổ mà gật đầu: “Ông ấy đã cố ý dạy tôi, chính là vì lỡ sau này tôi có gặp phải nguy hiểm, có thể mượn trận pháp này để trốn thoát một phen. Nhưng tôi còn chưa kịp học xong, kết quả đã bị nhốt trong trận pháp này rồi.

“Không thể nào, vì sao ông ấy phải làm như vậy?” Hai mắt cô Thu đã phiếm hồng: “Cậu tới muộn nên căn bản không biết… không biết ông ấy có thể trả bất cứ giá nào vì đồng đội của mình, sao ông ấy có thể làm hại chúng ta được chứ?”

Tôi chỉ có thể cười khổ mà lắc đầu, bởi vì tôi không biết tại sao ông ấy lại làm vậy.

Lão Yên, rốt cuộc ông đang muốn làm cái gì?

Không sai, khốn thần trận này đúng là tác phẩm của lão Yên, khi dạy tôi ông ấy còn khoe khoang, nói đây là trận pháp do mình cải tiến, ngoại trừ ông ấy thì không ai biết nên mới dạy cho tôi.

Trận pháp này thần kỳ đến mức những người bị mắc kẹt trong đó giống như gặp phải quỷ đánh tường, chỉ có thể đi lòng vòng một chỗ mà không ra ngoài được, nhưng lại không tìm được bất cứ dấu vết nào của trận pháp.

Nếu lão Yên không dạy cho tôi, chưa chắc tôi đã nhận ra được, mà đây cũng là nguyên nhân khiến cô Thu không thể tin được.

“Vì sao ông ấy lại làm như vậy?” Cô Thu dựa vào một thân cây, hít một hơi dài, trên mặt cô ấy tràn ngập sự bối rối trước nay chưa từng có.

Tôi lắc đầu: “Chị Thu, kỳ thật, kỳ thật tôi đã cảm thấy lão Yên kỳ lạ ngay từ lúc chúng ta mới xuất phát rồi.”

“Sao cậu lại nói như thế?” Trong mắt cô Thu đã chẳng còn chút cảm xúc nào, cô ấy nhìn về phía tôi, dường như nếu tôi dám nói ra bất cứ lời gì bất lợi với lão Yên, cô ấy sẽ xông lên đánh tôi một trận, nhưng cho dù là như vậy tôi cũng không thể không nói.

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, có chút khó khăn nói: “Sư phụ Dương là người lão Yên rất tin tưởng, vì thế mới sử dụng sư phụ Dương trong một nhiệm vụ quan trọng như vậy, kết quả nửa đường thì xảy ra chuyện, suýt chút nữa khiến Nha Tử phải bỏ mạng. Lão Thịnh - người kiểm lâm trong rừng phòng hộ kia, trước đó cũng đã liên lạc với lão Yên, nhưng cuối cùng lại đâm một dao lên bụng tôi, còn nữa…”

“Cậu đừng nói nữa!” Dường như cô Thu không thể chịu đựng được, cô ấy bỗng hét lớn, sau đó thở hổn hển: “Không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra được, cho dù lão Yên có kế hoạch gì, cũng sẽ không lấy mạng của cậu và Nha Tử ra đùa giỡn được.”

Ngoại trừ cười khổ ra tôi cũng chẳng biết nên làm gì bây giờ, tôi cũng không muốn nghi ngờ lão yên, nhưng hết thảy những thứ này không phải quá mức mức kỳ lạ sao?

Nếu Lưu Hàn Thu làm ra chuyện này, cho dù là sư phụ Dương đã được lão Yên tín nhiệm mấy chục năm ông ta cũng có thể mua chuộc được, thì sao đến tận bây giờ ông ta vẫn chỉ là chủ nhiệm của 303?

“Chị Thu, lão Yên… rất thận trọng, nếu không phải ông ấy rất tin tưởng sư phụ Dương, ông ấy sẽ không dễ dàng giao cho sư phụ Dương nhiệm vụ quan trọng như vậy, hơn nữa, để lấy được sự tin tưởng của lão Yên nào có phải chuyện đơn giản gì.” Tôi khó khăn nói mãi mới hết lời, cuối cùng tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, không biết phải nói gì.

Cô Thu trầm mặc, qua một lúc lâu vẫn không nói thêm một câu nào nữa, hai người chúng tôi thân bị vây trong khốn thần trận, nhưng linh hồn thì như bị tước đoạt, giờ chúng tôi chẳng khác nào hai khúc gỗ vô hồn.

Không biết đã qua bao lâu, cô Thu mới mở miệng, lời nói tràn đầy khí lạnh: “Trường An, có lẽ, có lẽ cậu đã đoán đúng, nhưng mà, cho dù như thế nào, tôi vẫn lựa chọn tin tưởng lão Yên.”