Chương 537 Kim Thân Của Địa Tạng
Nói xong, cô ấy không hề nhìn tôi, mà tập trung tìm cách phá trận pháp.
“Tôi cũng tin tưởng lão Yên, nhưng ông ấy không tin tưởng chúng ta.” Tôi có chút bực bội nói.
Cho dù tôi nghi ngờ tất cả những chuyện này là do lão Yên bày mưu, tôi cũng không muốn tin ông ấy muốn giết hại chúng tôi, ông ấy làm như vậy nhất định là có lý do riêng, thế nhưng vì sao trước đó ông ấy lại không đánh tiếng cho chúng tôi lấy một câu?
Cô Thu ngước mắt nhìn tôi, không đáp lại lời tôi mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Lão Yên có nhiều trận pháp, vì sao ông ấy lại dùng tới khốn thần trận, cậu đã bao giờ nghĩ tới điều này chưa, Trường An?”
Tôi lập tức giật mình, sau đó chợt nhận ra một điều, đó chính là lão Yên biết tôi có thể phá giải được trận pháp này, cho dù tôi vẫn chưa học xong, nhưng chung quy ông ấy vẫn dạy tôi rồi, tôi có thể sẽ nghĩ ra cách phá trận.
“Tôi biết rồi!” Tôi xua đi bóng tối trong lòng, mỉm cười với cô Thu.
Cô Thu cũng mỉm cười: “Sự tin tưởng tuyệt đối vào đội trưởng là điều mà mọi thành viên trong đội 701 đều phải học. Trường An, những chuyện đội trưởng phải chịu đựng vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta, cho nên đội trưởng không thể kể cho chúng ta tất cả mọi chuyện được, đây cũng là chuyện rất bình thường.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Chị Thu, tôi hiểu rồi.”
Có sự khai sáng của cô Thu, tâm trạng của tôi tốt lên rất nhiều, lập tức bắt đầu nghiên cứu phương pháp phá trận!
****3:
Lão Yên ít nhất cũng đã dạy cho tôi một nửa, tuy rằng xét về kỹ năng tạo dựng trận pháp tôi không bằng Nha Tử, tuy chưa ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy, cho nên tôi vẫn rất tự tin.
Cô Thu tìm kiếm một lúc rồi vỗ tay nói rằng đối với mấy loại trận pháp thế này, cô ấy dốt đặc cán mai, cho nên sẽ không rước thêm phiền toái cho tôi nữa!
Tôi buồn cười nhìn cô ấy, hoá ra vừa rồi cô ấy cũng chẳng có chủ ý gì, những lời cô ấy dùng để khuyên tôi còn chẳng có mấy sức thuyết phục, chi bằng nói là cô ấy đang tự khuyên chính mình đi, cho nên mới dùng cách tìm phương pháp phá trận để tự chuyển hướng sự chú ý của mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi ngồi bệt xuống đất, cũng mặc kệ tuyết có thấm ướt quần áo của mình hay không, tôi hơi chán nản nói: “Chị Thu, trận pháp lão Yên lập ra cho chúng ta là phiên bản nâng cao rồi.”
“Sao cậu lại nói thế?” Cô Thu nhướng mày.
Tôi thở dài: “Một nửa kiến thức ông ấy dạy tôi không khó như vậy, khốn thần trận nghe thì có vẻ đáng sợ, nhưng thật ra nó khó ở chỗ không tìm thấy được dấu vết của trận pháp, nhưng một khi đã tìm ra được thì muốn phá giải không hề khó. Mặc dù lão Yên đã dạy tôi, tôi vẫn chưa tìm được thứ mà ông ấy dùng để thiết lập trận pháp.”
Cô Thu cau mày: “Lão Yên rốt cuộc muốn làm gì thế?”
“Ai mà biết được, nếu ông ấy đã dùng tới phiên bản nâng cao thì chắc chắn là muốn nhốt chúng tôi trong một khoảng thời gian dài, chị Thu, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ thôi.” Tôi nhún vai, trực tiếp từ bỏ.
Không ngờ cô Thu lại đạp vào mông tôi một cái: “Nghĩ cái gì thế, mau tìm đi, nói không chừng đây chính là bài kiểm tra của lão Yên đưa ra cho cậu đấy!”
Tôi nhìn thoáng qua cô ấy, cô ấy cũng đang nhìn tôi, ánh sáng trong mắt cô ấy khiến tôi không nỡ vạch trần cô Thu.
Trong lòng hai người chúng tôi có ai mà không hiểu, cho dù lão Yên có muốn kiểm tra, sao lại lựa chọn vào ngay lúc sinh mạng một người đang bị đe dọa như thế?
Chúng tôi không nói gì, cô ấy đứng đó tiếp tục làm một bức tượng gỗ, còn tôi tiếp tục tìm kiếm sơ hở của trận pháp, nếu tôi không làm gì cả, thì cả hai chúng tôi đều không thể yên tâm được.
Khốn thần trận, sử dụng mọi thứ có sẵn xung quanh để tạo ra một mê cung tương tự như quỷ đánh tường tạo ra vậy, bởi vì chúng đều được tận dụng mọi thứ có ở tại chỗ, cho nên không dễ dàng tìm ra mắt trận, đây cũng là nguyên nhân khiến hầu hết mọi người đều bị mắc kẹt.
Sử dụng vật liệu ngay tại chỗ, lấy vật liệu ngay tại chỗ… Tôi lặp đi lặp lại những lời này trong lòng, sau khi cân nhắc mấy lần, ánh mắt tôi đột nhiên sáng lên: Không phải vật liệu tốt nhất trong khu rừng này chính là cây cối sao? Dùng mấy cái cây ấy cũng là cách dễ dàng nhất để tạo ra khốn thần trận.
“Chị Thu!” Tôi đột nhiên hô lớn.
Cô Thu bị tôi dọa giật cả mình, suýt chút nữa ngã thẳng trên mặt đất, cô ấy hét thẳng vào mặt tôi: “Có phải cậu đang tự tìm đường chết hay không?”
Tôi cười mấy tiếng: “Tôi nghĩ ra rồi, nhất định là cây, chị Thu, chỉ cần chúng ta phá hỏng bất cứ một thân cây nào tại đây, trận pháp này nhất định sẽ bị phá.”
“Đơn giản như vậy sao?” Cô Thu có chút không tin.
Tôi gật đầu nói: “Như tôi vừa mới nói, cái khó của khốn thần trận nằm ở chỗ phải tìm ra vật bày trận, một khi đã tìm được rồi sẽ cảm thấy trận pháp này kỳ thật cũng chẳng có gì khó cả.”
Cô Thu cười nói đơn giản như vậy, không phải chỉ là một cái cây thôi sao?
Vừa nói, cô ấy vừa lấy ra một chiếc cưa dây từ trong chiếc ba lô cồng kềnh của mình, rồi hướng lưỡi cưa về phía thân cây ở ngay sau lưng mình. Chỉ thấy sợi dây thép trông yếu ớt kia thực sự đã cưa được một đường lớn trên thân cây to.