← Quay lại trang sách

Chương 543 Kim Thân Của Địa Tạng

Kỳ thật lão Yên cũng không đi xa lắm, vừa đi ông ấy vừa ngoái lại nhìn, dáng vẻ che che giấu giấu của ông ấy khiến tôi nổi giận nhưng vẫn phải cố kìm nén.

Bởi vì tôi biết rõ, nếu bây giờ tôi xông lên, lão Yên sẽ có một trăm cái cớ để qua mặt tôi, cho nên hoặc là không vạch trần, hoặc là một kích trúng hồng tâm!

Tôi lén lút đi theo phía sau, thấy lão Yên tìm một bụi cây to ngồi xổm xuống, thận trọng liếc nhìn về phía tôi, doạ cho tôi sợ hãi phải lập tức rụt người lại.

Tuy nhiên, chắc là ông ấy vẫn chưa phát hiện ra tôi, chỉ là kiểm tra xem có ai theo dõi mình theo thói quen mà thôi, bởi chỉ một lát sau ông ấy đã quay đầu đi.

Tôi lại tiến về phía trước thêm một đoạn nữa, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, sợ lão Yên sẽ nghe thấy động tĩnh. Đi được một đoạn khoảng ba, bốn bước tôi liền dừng lại, bởi vì tôi nghe thấy giọng nói vang lên từ bộ đàm kia, sau đó, trong màn đêm tối, giọng nói vội vàng của lão Yên vang lên: “Alo, sư phụ Dương, tình hình thế nào rồi?”

Sư phụ Dương?

Dây thần kinh trong đầu tôi căn đến mức như đứt ra, sư phụ Dương… Người tài xế đã suýt chút nữa hại chết Nha Tử, còn kéo William ra ngoài, sau đó còn xảy ra một loạt chuyện khiến tôi nghi ngờ ông ta là người của Lưu Hàn Thu.

Nhưng hiện giờ, lão Yên lại đang nói chuyện với ông ta…

Hoài nghi là một chuyện, nhưng khi mối hoài nghi này được xác nhận thì lại là chuyện khác, tôi lập tức cảm thấy máu nóng xông thẳng lên đầu, kể từ khi xuất phát tới này, đã có bao nhiêu chuyện kỳ lạ xảy ra, hết thảy tràn vào trong đầu khiến tôi đau đớn.

Kẽo kẹt…

Nghe thấy tiếng cành cây bị giẫm đạp, tôi giật mình, hóa ra là do tôi quá mức kích động nên nhất thời không chú ý tới dưới chân, ấy vậy mà tôi lại vừa dẫm nát một nhánh cây.

“Ai?” Lão Yên phản ứng rất nhanh, tôi nghe thấy ông ấy nhỏ giọng giải thích với người phía bên kia của bộ đàm một câu, rồi đứng phắt dậy, đôi mắt như đại bàng nhìn chằm chằm vào tôi một lát, sau đó giọng ông ấy biến thành kinh ngạc: “Trường An?”

Kỳ thật tôi có thể trốn, nhưng tôi không muốn trốn, tôi không biết trốn có ích gì, bởi vì mục đích đi theo lão Yên chính là để phát hiện ra điểm đáng ngờ của ông ấy và vạch trần chúng.

Nhưng lúc này, mọi câu hỏi trong lòng tôi lại chẳng thể phát ra thành lời, tôi cứ đứng nhìn ông ấy như vậy, qua một lúc lâu sau tôi mới ấp đúng đáp lại một câu: “Là tôi.”

Vẻ mặt kinh ngạc của lão Yên biến mất nhanh như lúc nó xuất hiện, khi tỉnh táo lại, ông ấy lạnh lùng hỏi: “Nửa đêm nửa hôm cậu không ngủ, chạy tới đây làm gì?”

Thấy ông ấy vừa ăn cướp vừa la làng, tôi suýt chút nữa tức quá mà bật cười: “Lão Yên, lời này nên để tôi hỏi ông mới đúng? Hơn nửa đêm rồi, ông còn tới nơi này làm cái gì thế?”

“Không có gì.” Lão Yên đáp lại một câu, đến cả một câu lấy lệ cũng chẳng có, mọi cảm xúc dồn nén trong lòng tôi suýt chút nữa thì bùng nổ.

Tôi muốn hỏi ông ấy tại sao, rốt cuộc ông ấy có mục đích gì, nhưng tạm thời tôi không thể nói được lời nào, chỉ dùng giọng khô khốc hỏi ông ấy có phải không tin tưởng chúng tôi hay không.

Tôi cố gắng nghĩ theo hướng tích cực, tức là lão Yên không hề lừa dối chúng tôi, ông ấy làm hết thảy những chuyện này là vì có nỗi khổ riêng, cho nên tôi cũng không muốn dùng ngữ khí chất vấn để hỏi ông ấy.

Tuy nhiên lão Yên chỉ liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt lạnh lùng kia không chứa một chút cảm xúc nào: “Có tin hay không thì đã sao, chuyện của tôi không cần các cậu phải biết.”

Nói xong, ông ấy định quay trở về, tôi vội túm chặt lấy ông ấy, hỏi: “Ông có ý gì?”

“Trường An, cậu đang làm gì vậy? Tôi mới là người đứng đầu của 701, tôi làm gì cũng cần phải giải thích với cậu sao?” Lão Yên cau mày hất tay tôi ra: “Trách nhiệm của cậu chỉ là phục tùng mệnh lệnh thôi.”

Tôi sửng sốt nhìn ông ấy, không thể tưởng tượng được những lời như vậy lại phát ra từ miệng lão Yên.

Sau đó, lão Yên còn không kiên nhẫn mà bổ sung thêm một câu: “Đừng tự cho mình là thông minh, Trường An, tôi nhìn trúng cậu chính vì hình xăm Cửu Long ở sau lưng cùng với sự khen thưởng của cô Tứ đối với cậu, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Nghĩ nhiều?

Tôi nghĩ nhiều cái gì?

Tôi cười khổ một tiếng, tôi hiểu ý của ông ấy, một loạt hành động của lão Yên tại lăng mộ nước Tăng khiến cho tôi nghĩ rằng ông ấy muốn đào tạo tôi thành người kế nhiệm tiếp theo, bao gồm cả chút ý tứ muốn nhận tôi làm học trò.

Nhưng ý của ông ấy bây giờ đó là, hết thảy đều là do tôi hay suy diễn thôi ư?

Vốn dĩ tôi cũng không muốn làm gì cả, tôi chỉ cảm thấy nếu đã được lão Yên tin tưởng thì tôi nên làm việc cho tốt, cho dù đến cuối cùng tôi có thể đáp ứng được yêu cầu hay không, nhưng ít nhất tôi cũng không khiến ông ấy thất vọng. Thế mà bây giờ ông ấy lại nói như vậy, phủ nhận hoàn toàn mọi nỗ lực của tôi.

Đúng là tôi vào 701 là để bảo vệ bảo vật của quốc gia, nhưng còn một lý do quan trọng khác khiến tôi quyết định gia nhập vào đơn vị này, đó chính là sức hút từ nhân cách của lão Yên, tôi tìm được cảm giác nhiệt huyết sôi trào thông qua người đàn ông đã 50 tuổi này, tôi cảm thấy ông ấy có thể dẫn dắt tôi tìm hướng đi tốt hơn trong cuộc sống, ấy vậy mà…