Chương 544 Kim Thân Của Địa Tạng
“Lão Yên…” Cổ họng tôi khô khốc, tôi chỉ có thể nói tên ông ấy, xong lại không thể nói gì khác.
Sau đó tôi chỉ biết cười gượng mà lắc đầu, xoay người bước đi.
Đúng vậy, tôi là ai chứ? Thành thật mà nói, trình độ của tôi rất thấp, tôi gia nhập 701 chưa đầy hai năm, chẳng qua chỉ là dựa vào hình xăm Cửu Long mới được ông ấy coi trọng, từ đó lại cảm thấy mình có đủ tư cách can thiệp vào mọi thứ sao?
Tôi đi được hai bước, chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nói với lão Yên: “Tôi mặc kệ ông muốn làm gì, nhưng nếu ông dám làm hại tới sinh mạng của đồng đội, tôi vẫn sẽ ngăn cản ông.”
Nói xong, tôi không nhìn lão Yên nữa, quay người và sải bước rất nhanh!
****7:
Tới gần đống lửa, tôi chỉ cảm thấy cả người mình lạnh lẽo, cho dù là ngọn lửa nóng rực cũng không thể sưởi ấm được.
Tôi lau mắt, ngạc nhiên phát hiện hình như mình đang khóc, tôi bật cười tự giễu, rồi dùng tay lau thật mạnh, sau đó chui vào túi ngủ và đi ngủ.
Qua vài phút sau lão Yên mới quay trở lại, đoán chừng là sau khi tôi rời đi, ông ấy đã liên hệ với sư phụ Dương thêm một lần nữa.
Nhưng lúc này tôi đã hoàn toàn không muốn biết bí mật của bọn họ nữa, từ giờ phút này trở đi, tôi tự nhủ phải cẩn thận với lão Yên, tâm tư của ông ấy thâm trầm, vì để hoàn thành nhiệm vụ, người này sẽ không để ý tới mạng sống của bất cứ ai!
Là do tôi quá ngây thơ, ngẫm tới khoảng thời gian khi ở nước Trường Dạ, đoàn chúng tôi đã chết bao nhiêu người, nhưng lão Yên vẫn không chịu lùi bước, từ điểm này có thể thấy, trong mắt ông ấy, nhiệm vụ nhất định quan trọng hơn tính mạng con người.
Không biết đêm đó tôi trải qua thế nào, dù sao lúc tôi híp mắt lại sắp ngủ thì trời cũng đã sáng.
Tôi vùng vẫy muốn chui ra khỏi túi ngủ, nhìn thấy lão Yên vẫn tỏ ra như chưa có chuyện gì, ông ấy đang ngồi bên đống lửa nướng lương khô, còn ra hiệu cho đám Nha Tử ăn tạm.
“Ôi, lão Yên, mới sáng sớm ông đã nướng món gì thơm thế?” Nha Tử vô tư mà đi tới, nhận lấy miếng bánh lão Yên đưa cho và bắt đầu gặm, anh ta vừa ăn bánh vừa khen không dứt miệng: “Ngon quá, bánh bột này được ông nướng nên thơm ngon hơn rất nhiều.”
Lão Yên cười ha hả: “Chỉ có tên nhóc nhà cậu là chay mặn không kiêng, ăn gì cũng khen ngon, đúng là dễ nuôi dễ sống.”
Nha Tử cười khúc khích, rồi đưa bánh bột ngô lên ăn ngấu nghiến, thoạt trông như là người mấy ngày chưa được ăn gì vậy.
“Trường An, cậu cũng tới ăn đi.” Lão Yên nhìn về phía tôi, trong mắt lộ rõ tia cảnh cáo, hiển nhiên là ông ấy không cho phép tôi tiết lộ chuyện ngày hôm qua ra ngoài.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, nhận lấy chiếc bánh bột ngô ông ấy đưa cho, lẳng lặng ngồi ăn, sự cảnh báo của ông ấy cũng chỉ là dư thừa, tôi có thể nói gì được chứ, mà cho dù có nói ra thì cũng đâu có ích gì?
Tạm thời không nói đến chuyện mọi người có tin hay không, cứ cho là họ tin tôi, thì bây giờ nói cho họ biết lão Yên có vấn đề cũng chẳng phải chuyện tốt.
Giờ phút này chúng tôi đã tiến vào trong núi sâu, lúc này xảy ra nội chiến chẳng phải là chuyện đùa, chỉ là lý trí tôi có thể phân tích được như thế, nhưng lại không có cách nào khiến bản thân được thoải mái, cái gai này đã hoàn toàn đâm vào trong lòng tôi.
“Đi thôi, người nọ lại chạy xa hơn rồi.” Côn Bố ăn qua loa vài miếng cho qua bữa sáng rồi vỗ vỗ tay, nói.
Lưu Hàn Thu đau khổ nói: “Lão Yên, cuộc truy đuổi này khi nào mới kết thúc? Hơn nữa, mấy người thực sự có thể xác định người đó có liên quan tới phù đồ chín tầng sao? Chẳng may chúng ta đuổi theo mà chẳng có kết quả gì, chẳng phải đã thành công dã tràng rồi sao?”
“Vốn dĩ chúng ta cũng muốn tiến sâu hơn vào trong rừng rồi.” Lão Yên không nói thêm gì, chỉ thuận miệng đáp trả một câu, nhưng câu này khiến tôi không khỏi nhảy dựng.
Ai cũng biết đích đến của chúng tôi là tiến vào nơi sâu nhất, nên họ cũng chỉ dám than vãn, phàn này vài câu rồi vẫn phải đi theo. Vì vậy, mọi người nhanh nhẹn thu dọn hành lý của mình, cẩn thận dập tắt mọi tàn lửa còn lại, sau đó mới lại bắt đầu lên đường.
Cũng may tuyết đã ngừng rơi, tuy rằng tuyết dày khiến việc di chuyển của chúng tôi trở nên khó khăn hơn, nhưng may mắn là tầm nhìn không bị cản trở.
“Hẳn là chúng ta đã đi đến giữ núi Cửu Hoa rồi, nhỉ?” Lão Yên nhìn bản đồ, chỉ vào một đỉnh núi đơn độc ở phía xa và nói: “Khi đến ngọn núi này, chúng ta sẽ đến vùng đất hoang không người, đây cũng là điểm cuối cùng trong bản đồ của tôi.”
Ý của ông ấy chính là, nếu chúng tôi còn đi tiếp, chặng hành trình kế tiếp chúng tôi sẽ phải tự mình khám phá.
Tôi nhìn ngọn núi đơn độc ở phía xa, chỉ cảm thấy trong lòng có chút kỳ quái, tựa hồ như ngọn núi đó vốn không nên xuất hiện ở chỗ này. Bởi vì nó xuất hiện quá mức đột ngột, đột ngột đến nỗi chỉ cần ai nhìn thấy cũng sẽ muốn tới đó nghiên cứu một chút, cho nên ngọn núi này lẽ ra không nên được bảo tồn tốt như vậy tại một nơi có đông đảo khách du lịch như núi Cửu Hoa…
Nơi này là nơi hẻo lánh chưa ai tới, nhưng cũng không đến mức quanh năm chẳng thấy bóng người, từ xưa tới nay có không ít người thích phiêu lưu mạo hiểm, một ngọn núi như vậy làm sao có thể chưa có ai đặt chân lên để khám phá chứ?