← Quay lại trang sách

Chương 545 Kim Thân Của Địa Tạng

Hoặc cũng có lẽ còn một lý do nào khác, đó chính là trông ngọn núi kia rất tà ma, tuy rằng tôi còn chưa tới gần, nhưng ngọn núi này đã mang lại cho tôi một cảm giác rất rợn người, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến nó trở thành một đỉnh núi đơn độc như thế.

“Hôm nay hẳn là không nên khởi hành tới đó đâu?” Trong miệng cô Thu ngậm một ngọn cỏ, lông mày hơi cau lại.

Lão Yên khẽ gật đầu: “Trông núi chạy chết ngựa, thoạt trông ngọn núi kia cách không xa, nhưng muốn đi đến đó phải mất ít nhất một ngày đường, chúng ta đã đi được nửa ngày rồi, chắc chắn không thể đến đó.”

(Trông núi chạy chết ngựa nguyên văn là Vọng sơn bào tử mã 望山跑死马: Đây là một câu thành ngữ chỉ những thứ ta có thể nhìn thấy, tưởng như nó ở rất gần như thực ra lại cách ta rất xa.)

Cô Thu à một tiếng: “Còn có con đường nào khác không? Thời tiết này mà leo núi thì dễ bị ngã chết lắm.”

Mặc dù lời nói của cô ấy rất thô, nhưng lại rất đúng với thực tế, đường tuyết đi rất trơn, mặc dù bây giờ chưa thể cảm nhận được, nhưng một khi lên núi thì sẽ rõ ràng thôi.

Lão Yên lại lắc đầu: “Căn cứ theo bản đồ, con đường này là con đường hợp lý nhất rồi!”

Tôi lặng lẽ để ý tới, chỉ cảm thấy không phải vì bản đồ, mà là lão Yên muốn chúng tôi phải đi theo con đường đó. Nếu không, cho dù chúng tôi có đi vòng qua ngọn núi này, cũng không mất nhiều thời gian để leo lên đỉnh núi, vậy tại sao phải mạo hiểm tính mạng để leo lên ngọn núi này?

Cô Thu đã thay tôi hỏi ra câu hỏi này, nhưng lão Yên không hề giải thích, chỉ nói mình dựa theo bản đồ, nếu đi đường vòng mà chẳng may bị chặn lại, việc quay lại sẽ càng rắc tối hơn.

“Lão Yên, trên núi kia có phải có thứ gì đó không?” Tôi thực sự không nhẫn nhịn nỗi nữa, vẫn phải hỏi ra thành tiếng.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía tôi, đoán chừng là họ không hiểu vì sao tôi lại đặt ra câu hỏi như vậy. Trên mặt của đám người Lưu Hàn Thu lộ rõ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, như thể nhìn thấy tôi và lão Yên cãi nhau là một niềm vui lớn đối với họ.

Tôi không muốn chống lại lão Yên trước mặt người của 303, nhưng tôi thực sự không thể kìm lòng thêm được nữa. Tạm thời không nói đến việc trên núi kia có gì hay không, chỉ nói tới việc bây giờ leo núi sẽ rất nguy hiểm, nhưng lão Yên lại không hề suy xét đến điều này, khiến cho tôi thực sự không nhịn nổi nữa.

Lão Yên liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi không biết ánh mắt của ông ấy có ý gì, chỉ biết ánh mắt ấy rất sâu, dường như đang muốn nhìn thấu cả người tôi.

Tôi cười lạnh một tiếng: “Làm sao vậy, tôi hỏi sai rồi à?”

“Trường An, cậu làm sao thế, lão Yên đã nói là dựa theo bản đồ rồi, trên núi có gì làm sao ông ấy biết được?” Nha Tử hoang mang nhìn nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn lão Yên.

Tôi không quan tâm tới Nha Tử, chỉ nhìn chằm chằm vào lão Yên, chờ ông ấy cho mình một cái trả lời.

Lão Yên đột nhiên mỉm cười: “Trường An, trên núi kia ngoại trừ rừng rậm còn có gì được nữa? Có phải cậu đã sợ đến nỗi choáng váng rồi không?”

Tôi bị lời nói của ông ấy chọc giận đến mức không nói nên lời, bản lĩnh giả ngu của lão Yên cũng thực giỏi, lời này vừa vang lên đã khiến cả cô Thu vừa có chút nghi ngờ với ông ấy cũng phải bật cười ha hả, nói: “Trường An, cậu không cần lo lắng, nơi này cũng chỉ có thể coi là một ngọn đồi mà thôi.”

Cô ấy căn bản không thèm để ngọn núi này vào trong mắt, tuy rằng có tuyết, nhưng về cơ bản sẽ không thể xảy ra chuyện gì đâu.

Tôi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cô Thu, người đưa ra nghi vấn chính là cô ấy, hiện giờ người xoá bỏ nghi vấn cũng là cô ấy, thật không biết cô ấy đang muốn làm gì.

“Vậy đi thôi!” Tôi biết mình không thể nào vạch trần được lão Yên, nên chỉ có thể bất chấp tất cả.

Côn Bố vẫn đi trước làm tiên phong, ban đầu nhóm đi theo sau lưng anh ta sẽ là người của 303, sau đó tới lão Yên.

Nhưng lần này, lão Yên đã bảo cô Thu và Nha Tử đi trước, ông ấy sẽ là người đi cuối cùng, vừa đi, ông ấy còn vừa nói thầm bên tai tôi: “Trường An, cậu cũng quá ngây thơ rồi, tôi mới là đội trưởng, là người đã dẫn dắt họ mười mấy năm, cậu cảm thấy, bọn họ sẽ tin ai hơn?”

Những lời nghe như một lời tuyên chiến trần trụi này khiến cả người tôi cứng đờ, tôi quay đầu nhìn về phía lão Yên, không thể tin nổi: “Lão Yên, ông… Rốt cuộc là vì sao chứ?”

“Vì sao ư?” Lão Yên cười ha hả: “701 bị sỉ nhục, cho dù thế nào tôi cũng phải báo thù rửa hận.”

Tôi bỗng nhiên nhìn về phía đỉnh núi đơn độc kia, vẫn không thể tin nổi: “Kia… William đang ở trên đỉnh núi kia sao?”

****8:

Lão Yên không trả lời tôi, chỉ dặn dò tôi không cần quan tâm đến chuyện này, rốt cuộc tôi cũng chỉ mới gia nhập 701 chưa lâu, tình cảm tôi dành cho 701 cũng khác với ông ấy, nên không thể hiểu được hành động của lão Yên, chỉ cần tôi đừng quấy rối là được.

Tôi cố gắng chịu đựng, nhịn đến nỗi lồng ngực phát đau, lúc này tôi mới trầm giọng hỏi: “Ông cho rằng tôi đang quấy rối sao?”

“Nếu không thì cậu đang làm gì thế?” Lão Yên cười lạnh một tiếng.

Tôi suýt chút nữa đã giận đến nỗi trực tiếp vung tay nện thẳng vào gương mặt vẫn khiến tôi luôn ngưỡng mộ.