Chương 546 Kim Thân Của Địa Tạng
Siết chặt nắm đấm, tôi nói gằn từng chữ: “Lão Yên, tôi mặc kệ ông muốn làm gì, vì danh dự của 701 cũng được, vì ham muốn cá nhân của ông cũng được, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép ông lấy mạng người ra đùa giỡn! Không sai, từ sau khi bước chân vào 701, tôi đã không còn quan tâm tới chuyện sống chết nữa, thế nhưng, thứ có thể khiến tôi liều cả mạng sống chỉ có quốc bảo mà thôi, không phải ông.”
Nói xong, tôi cũng không thèm để ý đến lão Yên nữa, trực tiếp đuổi theo những người khác, bắt kịp Nha Tử.
Anh ta tò mò hết nhìn tôi lại nhìn sang lão Yên, thấy tôi tiến tới thì bèn dùng khuỷu tay huých tôi: “Cậu và lão Yên xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có gì, người bảo thủ.” Tôi cũng không biết nên nói gì, đành phải trả lời qua quýt.
Nha Tử càng hoang mang, muốn hỏi thêm lại bị tôi ngắt lời: “Anh đừng hỏi nữa, chẳng có gì để nói đâu.”
“Haizzz!” Nha Tử há miệng thở dốc, sau một lúc lâu, anh ta mới chậm rãi nói: “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, con người của lão Yên ấy à, tôi đã đi theo ông ấy nhiều năm như vậy, ông ấy không phải người làm việc không biết chừng mực, cho dù làm chuyện gì ông ấy cũng đã suy tính cả rồi.”
Lắng nghe những lời nói chẳng chút nghi ngờ nào của Nha Tử đối với lão Yên, tôi càng thấy khó chịu, chúng tôi đều bằng lòng tin tưởng lão Yên, ông ấy muốn gì cũng chỉ cần nói một tiếng, tôi cũng liều mạng mà làm! Ấy vậy mà lão Yên vẫn lựa chọn giấu giếm.
“Trường An, cậu rốt cuộc làm sao vậy?” Nha Tử đột nhiên hỏi, tôi ngơ ngác à một tiếng, chỉ thấy anh ta vươn tay chỉ vào mắt tôi, rồi nói mình nhìn thấy được sự phẫn hận trong đó.
Tôi giơ tay che mắt mình lại, lắc đầu không thể tin được, và rồi mỉm cười, nói mình cũng không biết tại sao.
Nha Tử muốn nói lại thôi, cuối cùng chúng tôi chẳng nói gì thêm chỉ thở dài và bước về phía trước.
Không khí trầm mặc hẳn, vốn nhiệm vụ lần này thực hiện cùng 303 đã khiến bầu không khí trở nên khó chịu, hiện giờ tôi và lão Yên lại nghi kỵ lẫn nhau, khiến không khí càng trở nên ngột ngạt tới chết người.
Tôi cố gắng điều hoà hơi thể, mới khiến cho mình bớt giận hơn một chút, rồi cứ im lặng như vậy suốt cả chặng đường.
Kế hoạch của lão Yên cũng không tồi, chúng tôi đi tới lúc trời tối, chiếc đèn pin trên đầu cũng phải chiếu tới nửa đêm, cuối cùng cũng tới được chân núi.
Lên núi vào ban đêm rõ ràng là lựa chọn không sáng suốt, chưa kể chúng tôi đã bôn ba suốt cả một ngày, cho nên không cần phải nói, vừa đến chân núi tất cả mọi người đã nằm liệt trên mặt đất, mặc kệ trên đất còn tuyết, chúng tôi cứ thế nằm đó, từ biểu hiện trên từng khuôn mặt cho thấy, nếu lão Yên còn dám tiếp tục lên đường, chúng tôi nhất định sẽ vùng lên khởi nghĩa.
Lão Yên ngẩng đầu nhìn ngọn núi đơn độc kia, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng mà tôi không thể hiểu được, sau một lúc lâu, ông ấy bỗng nói: “Trường An, cậu gác đêm đi.”
“Cái gì?” Tôi hoài nghi nhìn ông ấy, vốn tôi còn cho rằng sau khi mình đối chọi gay gắt với lão Yên như vậy, ông ấy nên đẩy tôi ra ngoài mới phải, sao tự dưng lại bảo tôi gác đêm chứ?
Tuy nhiên lão Yên không hề nói đùa, ông ấy bắt đầu phân chia công việc, bảo tôi canh gác từ lúc nửa đêm đến rạng sáng.
Tôi cười lạnh một tiếng, cũng không phát biểu ý kiến, chỉ quấn túi ngủ quanh người và bắt đầu nghỉ ngơi.
Rõ ràng ông ấy đang cố tình gây khó dễ với tôi, dưới tình huống đi một ngày đường thế này, từ bây giờ đến tầm giữa đêm sẽ rất khó đi vào giấc ngủ, nhưng nếu được nghỉ ngơi tốt thì sáng mai tinh thần sẽ rất sảng khoái.
Nhưng sau nửa đêm mọi chuyện sẽ khác, trong tình huống đã vô cùng mệt mỏi, nửa đêm lại không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, vất vả lắm mới chìm vào giấc ngủ lại phải bò dậy gác đêm, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường, phải nói là vô cùng khó chịu.
Nhưng lão Yên lại chẳng hề quan tâm đến tình huống của tôi, cứ sắp xếp như vậy, sau đó chạy đi dựng lều trại.
Tôi nhìn chằm chằm theo bóng lưng của lão Yên, hai mắt tối sầm lại, sau một lúc lâu tôi mới nằm xuống, tự hỏi tại sao ông ấy lại sắp xếp như vậy?
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi nghe thấy tiếng hít thở của mọi người dần dần ổn định lại, Côn Bố được lão Yên sắp xếp gác trước nửa đêm cũng không có tiếng động gì. Tôi mới từ từ đứng dậy, rón ra rón rén đi đến bên cạnh lều của lão Yên, lấy ba lô của ông ấy ra, rồi thò tay vào trong.
Thấy rồi!
Mất một lúc lâu, cuối cùng tôi mới chạm được đến thứ đồ mình muốn, sau đó nhanh chóng và cẩn thận lấy nó ra, nhét vào trong ngực.
“Cậu đang làm gì thế?” Một giọng nói nhẹ nhàng chui vào trong lỗ tai tôi, trên tay tôi vẫn cầm chiếc ba lô, có chút xấu hổ quay đầu lại, vừa quay lại đã thấy lão Yên đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ không vui.
Tôi ho khan hai tiếng: “Không có gì, tôi chỉ muốn nghiên cứu bản đồ một chút thôi, để xem thử có còn cách nào khác để tránh được ngọn núi đơn độc kia không…”
Không sai, thứ tôi muốn lấy chỉ là bản đồ, đương nhiên mục đích của tôi không phải là vì tìm đường, mà tôi muốn xem thử mình có tìm được gì trên bản đồ hay không.
“Trường An, chớ quên lời tôi đã nói!” Lão Yên nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm, lạnh giọng cảnh cáo, thoáng nghe thì không có gì bất ổn cả, nhưng tôi lại nghe ra được ý đồ cảnh cáo vô cùng rõ ràng, trong lòng tôi lại lập tức cảm thấy khó chịu.