Chương 547 Kim Thân Của Địa Tạng
Tôi đáp lại một tiếng: “Lão Yên, tôi chỉ xem bản đồ thôi, có vấn đề gì sao?”
“Cậu muốn xem thì hoàn toàn có thể xem một cách quanh minh chính đại. Trường An, từ khi nào cậu lại bắt đầu làm ra loại chuyện gà gáy chó trộm thế này?” Lão Yên bày ra bộ dạng khinh thường, nói.
(Gà gáy chó trộm 鸡鸣狗盗: Là một thành ngữ Trung Quốc, xuất phát từ “Sử ký: Mạnh Trường Quân liệt truyện”. Ý nghĩa ban đầu của thành ngữ này là chỉ hành vi bắt chước tiếng gà gáy để lừa người, hoặc giả làm chó để trộm cắp, sau này được dùng như ẩn dụ cho những kỹ năng hoặc hành vi thấp kém, hèn hạ, đồng thời cũng chỉ những người có những kỹ năng hoặc hành vi như vậy. Câu này mang hàm ý xúc phạm rất nặng nề.)
Tôi bị ông ấy chọc tức tới nỗi bật cười: “Gà gáy chó trộm? Lão Yên, khi ông nói ra những lời này, ông có nhớ tới những chuyện mình đã làm không? Nếu không phải ông, tôi đến nỗi phải làm như thế này sao?”
Lão Yên căn bản không để ý tới sự mỉa mai châm chọc của tôi, trực tiếp bảo tôi đưa bản đồ cho ông ấy, còn nói tôi có nhìn bản đồ cũng chẳng phát hiện ra gì đâu, dù sao cũng đã tới chân núi rồi, mọi việc đều phải tự dựa vào chính mình thôi.
“Không sai, chính vì tôi nghĩ hết thảy phải dựa vào chính mình, chứ không phải dựa vào ông, cho nên mới tới lấy bản đồ.” Tôi cười lạnh nói.
Từ khi ông ấy nhìn bản đồ và chỉ vào ngọn núi đơn độc này, trong lòng tôi đã nổi lên sự nghi ngờ, nói chung, nếu tấm bản đồ này không được đầy đủ, nhất định lão Yên sẽ nói trước cho chúng tôi biết, chứ không phải tới tận nơi rồi mới nói như vậy, cho nên, cách giải thích duy nhất là ông ấy đang có âm mưu!
Nói cách khác, ông ấy biết tấm bản đồ này chưa hoàn thiện, nhưng lúc này, chúng tôi cũng chỉ có thể tiếp tục đi theo mệnh lệnh của ông ấy, không thể nào bỏ dở giữa chừng, bởi vậy ông ấy mới ém nhẹm chuyện bản đồ chỉ nói có một con đường duy nhất, hơn nữa từ đầu chí cuối, cũng chỉ có một mình ông ấy được xem bản đồ mà thôi…
Lão Yên lấy tấm bản đồ ra khỏi tay tôi, tôi thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy rõ động tác của ông ấy, đã cảm thấy mắt mình mờ đi, sau đó tấm bản đồ trong tay tôi đã biến mất chẳng còn tăm hơi.
“Lão Yên!” Tôi hạ giọng quát: “Có phải ông đã quyết tâm rồi không?”
“Trường An, cậu phải nhớ kỹ thân phận của mình.” Lão yên cũng gầm nhẹ: “Khi nào đến lượt cậu nghi ngờ quyết định của tôi? Nếu cậu sợ chết, nhân lúc còn chưa lên núi, cậu hãy trở về theo đường cũ đi, đừng ở đây gây thêm rắc tối cho tôi.”
Tôi nghi ngờ lão Yên, rồi vỗ tay: “À, muốn đuổi tôi đi rồi sao? Lão Yên, lần này ông sai tôi, tôi sẽ không đi đâu cả.”
Nói xong, tôi liền ôm túi ngủ vọt tới bên đống lửa, giờ phút này trời cũng đã khuya, một lát nữa Côn Bố cũng sẽ đến thay ca với tôi, cho nên tôi cũng không cần ngủ tiếp nữa.
Lão Yên không tiếp tục truy cứu chuyện tôi trộm bản đồ nữa, chỉ cảnh cáo tôi thêm một lần nữa, bảo tôi đừng xen vào việc của người khác, rồi ôm túi ngủ đi ngủ, hơn thế nữa, ông ấy còn vào giấc rất nhanh, trông hệt như chẳng hề có việc gì, khiến tôi nhìn mà hận tới ngứa cả răng.
“Trường An, cậu tỉnh rồi à?” Đang lúc tôi còn mải nghĩ ngợi, giọng nói của Côn Bố đã vang lên bên cạnh tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt của anh ta hoàn toàn thanh tỉnh, thoạt trông không giống như là buồn ngủ, tôi chợt nghĩ có phải anh ta vừa mới tỉnh dậy hay không, nhưng nhìn từ biểu cảm của anh ấy tôi lại chẳng phát hiện ra được gì cả.
Tôi mỉm cười đáp một câu, dù sao mình cũng không ngủ được, bèn ngồi dậy để thay ca cho anh ta, Côn Bố cũng không hỏi nhiều, trực tiếp chui vào trong lều.
Tiếng thở của mọi người truyền đến, trong bóng tối tạo ra một loại cảm giác ổn định không thể giải thích được, nhưng không biết trong số những tiếng thở này lại ẩn chứa bao nhiêu mưu ma chước quỷ.
Lưu Hàn Thu thì không nói, nếu nói trong lòng ông ta không có âm mưu gì mới khiến mọi người cảm thấy kinh khủng, còn phía chúng tôi thì sao?
Tôi thực sự là người duy nhất có thể nhận ra hành động khác thường của lão Yên thôi sao?
Tôi không tin.
Tôi tự nhận mình không phải là người đặc biệt thông minh, tuy rằng cô Tứ và lão Yên đều khen ngợi tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy một nửa nguyên nhân là vì hình xăm Cửu Long và thân phận truyền nhân của nhà họ Lưu.
Tài năng của tôi chỉ ở mức trung bình, nếu tôi nhìn ra được vấn đề thì vì sao Côn Bố, cô Thu và những người khác không nhận ra?
Thậm chí, cô Thu còn bảo tôi, ngoại trừ bản thân mình ra thì đừng tin ai, thế nhưng bên ngoài cô ấy vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ngoại trừ tôi, ngay cả lão Yên cũng không biết còn có một người khác đang nghi ngờ ông ấy.
Tôi cười khổ một tiếng, xem ra tôi vẫn còn non lắm, chẳng thể che giấu được chuyện gì cả.
Ô ô!
Đang lúc tôi đang cảm thấy tự nghi ngờ bản thân, một tiếng sáo bỗng nhiên truyền tới từ phía sau lưng tôi, khiến tôi giật mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tôi bỗng nhiên quay đầu lại, nghe thấy những tiếng sáo rền rĩ u thương, tiếng sáo tựa như đang kể ra nỗi bi tình từ ngọn núi đơn bên kia truyền tới, nghe như rất gần, nhưng lại rất mơ hồ.