← Quay lại trang sách

Chương 571 Kim Thân Của Địa Tạng

Hiển nhiên đây chỉ là một cái hang do bọn người rừng đào ra để đặt bẫy, nhưng tôi càng nhìn càng cảm thấy không ổn, cân nhắc một hồi lâu, tôi mới lên tiếng: “Lão Yên, e rằng nơi này không ổn.”

“Có gì không ổn?” Lão Yên nôn nóng gõ khắp nơi, ông ấy muốn tìm xem có chỗ nào có thể giấu người được không, nghe thấy câu nói của tôi cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Tôi xoa xoa tay, chậm rãi nói: “Cho dù chúng ta đã đối phó với bốn tên người rừng, nhưng với chỉ số thông minh của bọn chúng, có thể thiết lập được những cái bẫy như vậy sao?”

Lúc này lão Yên cũng sực tỉnh, bốn tên người rừng kia dường như không phát hiện ra sự tương tác giữa tôi và lão Yên.

Khẩu súng lục trong tay lão Yên từ đầu đến cuối chưa bắn ra một viên đạn nào, nếu bọn chúng thực sự thông minh, cũng không thể nào chờ tôi tới đánh bại từng người được, cùng lắm khi tên thứ hai bị hạ gục, bọn chúng cũng đã có phản ứng lại rồi.

“Không ổn, Tiểu Thu gặp nguy hiểm!” Lão Yên phản ứng lại rất nhanh, ông ấy nhanh chóng bật dậy, bò về phía cửa hang, tuy nhiên cửa hang cách mặt đất ít nhất cũng phải 2 mét, lúc bò xuống thì dễ, khi đi lên lại gặp phải khó khăn.

Mà đúng lúc này, một tràng cười hì hì bỗng vang lên, tôi ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một khuôn mặt ẩn trong đám lông đen, sau đó chỉ còn lại bóng tối… tên người rừng kia đã dùng thứ gì đó chặn miệng hang.

Tiếng hét chói tai của cô Thu cũng truyền tới, tôi nghe mà cả kinh, vội đẩy lão Yên lên: “Mau, lão Yên, ông phải nhanh lên, chị Thu, chị Thu…”

Chỉ số thông minh của đám người rừng kia quả nhiên không thấp, bốn tên ở dưới này cũng chỉ dùng để phân tán sự chú ý của chúng tôi mà thôi, kẻ ở trên mới là kẻ thực sự giăng bẫy, không, bên trên có lẽ không chỉ có một tên… Có nghĩa là cô Thu đang gặp nguy hiểm!

Lão Yên đương nhiên cũng biết bên nặng bên nhẹ, không nói lời nào bèn đạp lên vai tôi, cố bò lên trên, nhưng vừa mới đẩy được một chút sắc mặt ông ấy liền đen lại: “Là tảng đá, còn không phải là cục nhỏ, đẩy mãi không ra.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi lo lắng ngước lên nhưng vì tối quá nên không thể nhìn thấy thứ gì.

Lão Yên xoay người đi xuống, cầm đèn pin đi xung quanh hang: “Trường An, giúp tôi tìm đồ.”

“Tìm cái gì?” Tôi khẩn trương hỏi.

Lão Yên vội vàng nói: “Không biết, bất cứ thứ gì có thể dùng để cạy tảng đá kia đều được.”

“Trong túi ông không có sao?” Tôi quay đầu nhìn chiếc ba lô lớn trên lưng ông ấy, ba lô của tôi đã đặt ở lối ra vào rồi, nhưng ba lô của lão Yên thì vẫn còn đó, vừa rồi do quá sốt ruột nên không để ý tới, bây giờ nhìn thấy nó tôi cũng thấy có chút hy vọng.

Lão Yên vỗ đầu một cái: “Đúng vậy, thế mà tôi quên mất chuyện này, đúng là lão già hồ đồ!”

Nói xong, ông ấy vội đặt ba lô xuống, lục lọi bên trong, cuối cùng tìm được một chiếc xẻng phản quang.

“Đây là thứ gì?” Tôi tò mò hỏi, trang bị của chúng tôi là do lão Yên chuẩn bị một lượt, nhưng tôi chưa từng kiểm tra qua, quả thực tôi không biết trong ba lô còn có thứ như vậy.

Lão Yên cười ha hả: “Tò mò à? Vậy đỡ tôi lên, để tôi cho cậu thấy sự lợi hại của thứ này.”

****3:

Tôi đáp lại một tiếng, rồi cũng ngồi xổm theo ý của lão Yên.

Lão Yên lập tức đạp lên vai tôi, giơ chiếc xẻng lên, đập thẳng vào tảng đá nọ, tảng đá vừa rồi còn chẳng có một chút sứt mẻ gì lập tức bị đào ra một cái lỗ, lão Yên đập thêm mấy nhát nữa, “chướng ngại vật” kia lập tức biến mất.

Trong ấn tượng của tôi, tôi mới chỉ thấy bút đao kim cương của Nha Tử là sắc bén nhất!

“Hì hì, đây chính là bảo bối giữ nhà của tôi, sản xuất từ Đức, tôi gọi nó là nhuyễn đao.” Lão Yên kiêu ngạo nói, đương nhiên động tác trên tay ông ấy cũng không hề chậm trễ, sau khi cất nhuyễn đao vào trong ba lô, ông ấy vươn tay duỗi chân trèo lên trên.

Tôi thực sự không thể nhìn ra cái xẻng kia có liên quan gì đến đao, hơn nữa nó còn rất sắc bén, thế mà lão Yên lại gọi là nhuyễn ư? Tôi càng cảm thấy khó hiểu.

Lão Yên cười ha ha, nói: “Tôi thậm chí còn có thể nén nó lại thành một cục đấy.”

Tôi kinh ngạc cảm thán nhìn sang chiếc xẻng kia, tò mò về chất liệu của nó. Nhưng lão Yên cũng không rõ lắm, ông ấy đã đoạt được thứ này từ đối thủ trong một lần làm nhiệm vụ, nghe nói là công nghệ mới nhất của nước ngoài.

“Đi thôi.” Tảng đá chặn đường đã không còn, tâm trạng của tôi cũng tốt, cất cao giọng hét một câu, lão Yên đã bò ra ngoài liền xoay người lại đưa tay kéo tôi lên.

Sau đó, hai người chúng tôi không khỏi sững sờ…

Cô Thu người mà chúng tôi đang lo lắng lại đang ngồi cạnh chiếc bàn có miếng thịt kia, trên tay cô ấy cầm một bình rượu màu bạc, còn cô ấy thì đang ngửa đầu uống rượu, nghe được tiếng động, cô Thu đã liếc mắt nhìn sang.

Nhìn thấy người tới là chúng tôi, cô ấy chép miệng: “Chậc, tôi chờ hai người đã nửa ngày rồi, hai người cũng chậm quá rồi đấy?”

“Tiểu Thu, cô không sao đó chứ?” Lão Yên khiếp sợ nói.

Tôi cũng dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô Thu, trông dáng vẻ này, sao trông chúng tôi còn giống người gặp nạn hơn cả cô ấy thế?

Quả nhiên, cô Thu dùng vẻ mặt khinh thường đáp lại một câu: “Tôi thì có thể có chuyện gì? Ý hai người là nói đám người rừng vô dụng này hả?”