← Quay lại trang sách

Chương 572 Kim Thân Của Địa Tạng

Nói xong, cô ấy chỉ vào một đống màu đen sau chiếc bàn đá, vừa rồi chúng tôi đều tập trung sự chú ý vào cô ấy, cho nên không để ý tới đống lớn này.

Tôi và lão Yên lập tức chạy tới kiểm tra, chỉ thấy ở đó có ba tên người rừng, trên người bọn chúng đều có vết thương do bị bom đạn gây ra, nhưng mới vừa rồi rõ ràng chúng tôi không nghe thấy tiếng động gì cả.

Đám người rừng này còn chưa chết, nhưng cũng chẳng khá khẩm gì, cả đám đều trợn tròn mắt, trong ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi.

“Chậc chậc, hai người cũng lạc hậu quá rồi đấy, không biết tới bom câm hả?” Cô Thu nhìn chúng tôi nhưng đang nhìn hai tên ngốc, tôi và lão Yên cạn lời nhìn nhau, cô ấy đang khinh thường ai thế, toàn bộ người trong 701 ngoại trừ cô Thu có thể chế tạo ra thứ biến thái này thì còn có ai?

Lão Yên thở hắt ra: “Uổng công tôi và Trường An còn lo lắng cho cô, được rồi, sao cô lại dám ngồi đây, miếng thịt trên bàn đâu?”

“À, vừa rồi đã có một tên người rừng ăn mất rồi, tôi cũng bất đắc dĩ nên mới phải dùng bom với bọn họ, ông nói xem, bọn họ gài bẫy hai người thì gài đi, đang yên đang lành còn ăn thịt người trước mặt tôi làm cái gì?” Cô Thu chu miệng nhỏ tỏ vẻ ghét bỏ.

Tôi và lão Yên càng không biết phải nói gì, trông thái độ của cô ấy, tôi bèn hỏi thử một câu: “Chị Thu, đây, đây không phải… không phải…”

Rốt cuộc tôi vẫn không có dũng khí để hỏi, nhưng cô Thu lại xua tay: “Không phải, tôi hỏi rồi, vẫn còn một tên người rừng có thể nói chuyện được, thịt ở đây được bọn họ lấy từ mấy ngày trước, tôi hoài nghi đó là người của lão Hàm.”

“Vậy thì tốt rồi.” Tôi thở hắt ra.

Lão Yên vẫn cau mày như cũ: “Thế nhưng Nha Tử và Côn Bố vừa mới đi trước chúng ta một bước vẫn chẳng thấy đâu.”

Nhắc tới Côn Bố, cô Thu đã không còn giữ dáng vẻ thờ ơ nữa, cô ấy nhấp một ngụm rượu, sau đó đá vào người một tên người rừng: “Có từng nhìn thấy một người đen sì giống các người không?”

“Có…” Đoán chừng là tên người rừng này đã bị cô Thu doạ sợ, vì thế tên này không dám từ chối trả lời, chỉ là âm thanh do người này phát ra có chút kỳ lạ, nhưng chúng tôi vẫn nghe được.

Mắt tôi lập tức sáng lên: “Anh ấy đang ở đâu?”

Tên người rừng kia nhìn tôi một lượt, có chút do dự, cô Thu lại đạp cho tên người rừng một cái: “Nói mau.”

“Ở dưới.” Quả nhiên, bất luận là giống loài nào, đều là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, tôi hỏi tử tế thì tên này không chịu nói, cứ phải bắt cô Thu giải quyết bằng bạo lực thì mới chịu.

Cô Thu à một tiếng, sau đó nhìn về phía tôi: “Hai người ở dưới đó lâu như thế, có nhìn thấy Côn Bố không?”

Tôi khẽ lắc đầu, lão Yên kêu lên một tiếng, tiếp theo đó ông ấy chạy tới trước miệng hang, hướng về phía dưới mà hô to một câu: “Côn Bố, thằng nhãi nhà cậu có phải vẫn luôn trốn ở dưới đó hay không?”

“Sao có thể chứ?” Tôi phản bác lại, sao Côn Bố lại trốn dưới đó mà chẳng chịu hé răng nửa lời?

Dù sao tôi cũng không tin, sao Côn Bố có thể trơ mắt nhìn tôi và lão Yên ở đó vật lộn với đám người rừng mà chẳng lên tiếng.

Thế nhưng, ngay vào lúc này, từ phía dưới lại truyền tới âm thanh khiến tôi lập tức sững người: “Đây, chờ một lát.”

“Con mẹ nó, anh ấy thật sự ở dưới đó à!” Tôi khiếp sợ nói.

Sắc mặt của lão Yên cũng xấu đi, e rằng ông ấy cũng đang có suy nghĩ giống như tôi, nếu Côn Bố đã ở dưới đó, vì sao vừa rồi lại không lên tiếng, anh ta ỷ vào bộ dạng đen từ đầu đến chân nên cho rằng chúng tôi không nhìn ra sao?

Âm thanh của Côn Bố vang lên chưa được bao lâu, một cái đầu đã từ từ ló ra khỏi miệng hang, nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, người này cũng không phải là Côn Bố, mà là Nha Tử đã biến mất chẳng thấy bóng dáng sau khi đi giải quyết nỗi buồn.

Anh ta vác bản mặt đầy bụi đất, vừa đi lên vừa mỉm cười với chúng tôi, rõ ràng là anh ta chẳng có việc gì cả.

Sau khi Nha Tử bò lên mới tới lượt Côn Bố lộ diện, Côn Bố vừa leo ra đã trực tiếp nắm lấy lỗ tai của Nha Tử, sắc mặt lạnh băng, hiển nhiên là anh ta đang tức giận.

“Sao lại thế này?” Lão Yên hỏi.

Vừa nhìn hai người này đã biết là có chuyện, Nha Tử kêu la oai oái không ngừng, nhưng anh ta càng kêu tay Côn Bố càng siết chặt, lúc sau anh ta không dám lên tiếng nữa, chỉ dùng ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn chúng tôi, đương nhiên là muốn nhờ chúng tôi xin xỏ giúp mình.

Tuy nhiên không cần phải nói, chỉ nhìn hai người này cũng biết là ai đúng ai sai, cho nên chúng tôi chỉ chờ Côn Bố giải thích nguyên nhân.

Côn Bố ném thẳng Nha Tử xuống đất, lạnh lùng nói: “Mọi người bảo thằng nhãi này tự nói đi!”

“Nói đi, sao lại thế này?” Lão Yên lại cất tiếng hỏi, tuy nhiên thái độ lần này đã thay đổi, dáng vẻ nghiêm khắc của ông ấy doạ Nha Tử phải co cổ rụt đầu.

Nha Tử quay sang nhìn về phía tôi, tôi nhún vai bảo anh ta có nhìn tôi cũng vô ích thôi, lão Yên chính là thầy của tôi.

“Gớm, bây giờ nhận là thầy rồi à, sao lúc cậu đối đầu với ông ấy lại chẳng thấy gọi như thế?” Nha Tử lẩm bẩm, lại bị lão Yên lạnh giọng cảnh cáo.

Lão Yên túm lấy cổ áo của Nha Tử: “Nói mau, chuyện vừa rồi rốt cuộc là thế nào?”