Chương 573 Kim Thân Của Địa Tạng
Nha Tử nói thầm: “Còn không phải là do tôi ham chơi sao, vì sao mọi người lại nhất quyết coi tôi như tội phạm thế.”
Lão Yên không nói gì, có lẽ Nha Tử cũng biết mình làm hơi quá, bèn lập tức giải thích: “Kỳ thật vừa rồi tôi đã nhìn thấy một con, một con thỏ hoang, nhất thời tôi nổi tính ham chơi mà đi theo nó.”
“Tôi, tôi thực sự chỉ đi theo nó vài bước thôi.” Chắc là nhìn thấy biểu cảm trên mặt mọi người không ổn, Nha Tử vội vàng giơ tay lên thề: “Thật sự tôi chỉ đi vài bước thôi, tôi nghĩ hoàn cảnh bây giờ không an toàn, cho nên muốn quay trở về, ai ngờ tôi không về được…”
Sắc mặt của lão Yên đã sắp đen như đáy nồi rồi, ông ấy giơ cao tay lên, nhưng qua một hồi lâu vẫn chưa thấy hạ xuống, tiếp đó, ông ấy thở dài: “Nhóc Nha Tử à, cuối cùng cậu cũng đủ lông đủ cánh rồi.”
“Lão, lão Yên…” Có lẽ Nha Tử đã bị dáng vẻ này của lão Yên dọa sợ, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
Lão Yên xua tay: “Đừng bày ra dáng vẻ này nữa, đến cả một lời nói thật cậu cũng không chịu nói, còn mất công tỏ vẻ làm gì?”
“Nha Tử, anh…” Tôi khiếp sợ nhìn về phía Nha Tử, vừa rồi anh ta đang gạt chúng tôi sao?
Sắc mặt của Nha Tử cũng thay đổi, trầm mặc nhìn chúng tôi, nhưng lại nhất quyết không chịu giải thích, xem ra lời lão Yên nói quả không sai.
Cũng đúng, cho dù Nha Tử có ham chơi tới đâu, cũng không thể chỉ vì một con thỏ mà tự tiện rời khỏi đội ngay vào lúc này được?
“Côn Bố, cậu nói đi.” Lão Yên thở dài: “Chẳng lẽ cậu cũng muốn giúp đỡ tên nhóc này lừa gạt chúng tôi sao?”
Sắc mặt Côn Bố rất xấu, hiển nhiên là anh ta không muốn liên quan tới chuyện này, nhưng lão Yên đã lên tiếng, anh ta cũng không thể cứ tiếp tục giữ im lặng, đành phải nói: “Khi tôi phát hiện ra cậu ta, cậu ta đang ở cùng với đám người rừng, bọn họ… Cùng nhau phanh thây người.”
****4:
“Anh nói cái gì?” Tôi mở to mắt hết cỡ, không dám tin mà nhìn về phía Nha Tử vẫn còn đang quỳ trên mặt đất.
Sắc mặt Nha Tử càng trở nên âm trầm, anh ta không chút hoảng sợ nhìn Côn Bố: “Anh đã hứa với tôi sẽ không nói ra.”
“Cậu còn mặt mũi mà bảo cậu ấy không được nói à?” Lần này lão Yên thực sự nổi giận, không chút kiêng nể mà giáng một cái tát vào mặt Nha Tử, trên mặt anh ta lập tức in hằn một vết tay đỏ tươi, chẳng mấy chốc mặt anh ta đã sưng lên, nhưng vẫn không chịu giải thích.
Lão Yên tức tới nỗi cơ thể run lên, tuy nhiên ông ấy vẫn cố duy trì chút lý trí cuối cùng: “Nha Tử, tôi nhìn cậu lớn lên, cậu là loại người gì tôi biết rất rõ. Chuyện này nhất định có lý do, chỉ cần cậu nói ra, chúng tôi sẽ tin, cậu… có thể giải thích một chút không?”
“Không có.” Nha Tử lắc đầu.
Tiếp theo đó anh ta đứng lên, không thèm nhìn chúng tôi lấy một cái mà đi thẳng ra ngoài, như thể anh ta đã rất quen thuộc với con đường này, anh ta vừa đi vừa nói: “Tôi đã không còn là một đứa trẻ, tôi biết mình muốn gì, lão Yên, ông cũng không quản nổi tôi đâu, từ đoạn đường này trở đi tôi sẽ không đi cùng mọi người nữa!”
“Nha Tử!” Lão Yên hét lên.
Nhưng Nha Tử không quay đầu lại, chẳng mấy chốc đã đi khuất dạng.
“Anh ấy làm sao vậy?” Tôi không thể chấp nhận được tình hình hiện tại, không phải trước đó Nha Tử vẫn đang bình thường sao? Sao lại thành ra thế này.
Lão Yên đen mặt, lắc đầu: “Cậu đừng hỏi tôi, nếu cậu ta đã không sao, chúng ta cũng mau đi thôi.”
Trong lòng tôi nghi hoặc, cũng lo lắng cho Nha Tử, liền muốn đuổi theo để hỏi, nhưng cô Thu lại kéo tay tôi lại, âm thầm lắc đầu với tôi: “Đừng hỏi nữa, đi thôi.”
“Có phải chuyện này có liên quan đến thân thế của anh ta không?” Tôi kêu lên.
Mỗi lần Nha Tử gỡ kính râm xuống, mấy người lão Yên đều tỏ ra vô cùng lo lắng, sau đó lão Yên lại nói với tôi rằng bởi vì liên quan đến sức khoẻ của Nha Tử, mỗi lần Nha Tử tháo kính râm ra, cơ thể anh ta sẽ suy yếu đi một chút, mà người tạo ra hết thảy những chuyện này chính là cha mẹ của anh ta.
Vốn giáo sư Hứa có thể nuôi dạy Nha Tử thành một người bình thường, nhưng sau này anh ta đã phát hiện ra tài năng của mình, cuối cùng bị ảnh hưởng của giáo sư Hứa nên Nha Tử đã gia nhập vào cái nghề này.
Nghĩ về những chuyện đã xảy ra trước đó, tôi kết luận rằng sự khác thường lần này của Nha Tử có liên quan đến thân thế của anh ta.
Lão Yên đi được một đoạn, rồi quay đầu lại nhìn tôi: “Trường An, bây giờ tôi không muốn nói về chuyện này, chúng ta đi trước đi, được không?”
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy lão Yên như vậy, dường như chỉ trong chốc lát, ông ấy đã già thêm vài tuổi. Tuy lão Yên đã không còn trẻ, nhưng tinh thần luôn không khác gì thanh niên chúng tôi, nhưng bây giờ ông ấy đã già thật rồi.
Thấy lão Yên như thế khiến tôi không nỡ hỏi thêm câu nào nữa.
Tuy rằng thầy của Nha Tử là giáo sư Hứa, nhưng lão Yên nói cũng không sai, ông ấy đã nhìn Nha Tử cho đến lớn, đối với ông ấy mà nói, Nha Tử cũng chẳng khác gì con cháu trong nhà.
Tôi cũng không truy hỏi nữa, mà đi theo lão Yên ra ngoài, lúc gần ra tôi còn không kìm lòng nổi mà quay đầu liếc nhìn chiếc bàn kia một cái, tuy rằng miếng thịt trên bàn đã không còn nữa, nhưng nghĩ đến việc nó rất có thể là do Nha Tử cắt xuống, tôi đều thấy toàn thân ớn lạnh, thậm chí còn không nhịn được mà tưởng tượng tới dáng vẻ cắt thịt người của Nha Tử.