Chương 574 Kim Thân Của Địa Tạng
Nha Tử… rốt cuộc anh bị làm sao vậy?
Rốt cuộc Nha Tử đã trải qua những đau khổ gì, tôi không thể hiểu hết được, tôi chỉ hy vọng anh ta sẽ không bước vào con đường không thể quay lại.
Trên đường đi là một sự im lặng, lão Yên chẳng nói lấy một lời, chỉ cắm đầu tiến về phía trước, chúng tôi cũng không biết phải nói gì, bây giờ hai từ “Nha Tử” đã trở thành cấm kỵ, ai nhắc tới đều là sai.
Chúng tôi quay lại con đường cũ, không có chuyện gì xảy ra, không có thứ như cô Tứ đã nói, cũng không phát sinh nguy hiểm khi cứ ở nguyên một chỗ như Dạ Tinh đã cảnh cáo.
Tôi không khỏi hoài nghi, hai người họ đã dựa vào đâu mà đưa ra phán đoán như vậy, rõ ràng thứ khiến họ sợ hãi không thể chỉ là mấy tên người rừng được.
Cô Thu kéo tôi lại, nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ thứ mà cả cô Tứ và Dạ Tinh nhắc tới, chắc chắn có liên quan tới sự khác thường của Nha Tử.”
“Thứ hai người họ nhắc tới không phải là một, chị Thu, chị nói cho tôi biết đi, rốt cuộc Nha Tử bị làm sao vậy?” Tôi cũng cố hạ giọng thật nhỏ, sợ lão Yên nghe thấy.
Cô Thu ngẩng đầu nhìn thoáng qua lão Yên đang đi phía trước, sau đó dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy để nói: “Tôi cũng không biết rõ ràng lắm, nhưng nghe nói trong người Nha Tử có độc, một khi…”
Độc ư!
Tôi lập tức nắm được điểm mấu chốt, khi còn ở trong mộ của nước Tăng, Dược Quán Tử cũng từng nhắc tới một lần, trong người Nha Tử có độc, sở dĩ hai mắt của anh ta trắng bệch như người bị tăng nhãn áp là vì loại độc này.
Nhưng lúc ấy Dược Quán Tử đã giải độc cho Nha Tử rồi, tôi còn nhìn thấy đôi mắt của anh ta trở lại bình thường, đến nỗi tôi còn phải kinh ngạc cảm thán sao Nha Tử có đôi mắt đẹp như thế.
Tuy nhiên cô Thu không có thời gian để nói về chuyện này, chỉ thấy cô ấy thì thầm: “Không sai, thân thế của Nha Tử rất phức tạp, không ai biết vì sao cậu ta lại bị trúng độc, chúng tôi từng điều tra qua, nhưng kể từ sau khi cha mẹ Nha Tử qua đời, chuyện này cũng không tìm được manh mối gì!
Hơn nữa nghe nói, một khi độc tố trong cơ thể Nha Tử phát tác, cậu ấy sẽ trở nên lạnh lùng vô tình, còn nữa… bản thân cậu ấy cũng không sống được lâu.”
Ban đầu tôi muốn nói với cô Thu rằng chất độc đã được giải, thế nhưng sau khi nghe được mấy chữ “bản thân cậu ấy cũng không sống được lâu.” tôi liền ngẩn người ra.
Bỗng nhiên tôi nhìn về phía lão Yên, vậy ra tất cả sự tức giận vừa rồi của ông ấy không phải vì Nha Tử không hiểu chuyện, hay cách hành xử có vẻ không lý trí của anh ta, mà vì liên quan tới sinh mệnh của Nha Tử sao?
Cuối cùng tôi cũng có thể hiểu được sự tức giận và buồn bã của ông ấy, đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy lồng ngực mình như nghẹt thở.
Thế nhưng… Độc đã được Dược Quán Tử giải rồi, theo lý mà nói Nha Tử hẳn không nên xảy ra chuyện gì mới đúng.
Cô Thu vỗ nhẹ vào vai tôi: “Bây giờ cậu cũng đừng chọc vào lão Yên! Mấy năm nay ông ấy đối xử với Nha Tử chẳng khác gì giáo sư Hứa cả, yêu thương cậu ấy như con ruột, bây giờ cậu mà động vào ông ấy chắc chắn lão Yên sẽ nổi cáu.”
“Chị Thu, chuyện này không ổn.” Tôi nghiêm túc nhìn cô Thu, thấp giọng nói.
Cô Thu hỏi có gì không ổn, tôi bèn đem chuyện độc trên người Nha Tử đã được giải kể cho cô ấy nghe, cô ấy khiếp đảm nhìn theo bóng lưng của lão Yên, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ mặt như bình thường, sau đó bảo tôi đừng nói gì nữa.
Tôi ngờ vực nhìn cô ấy, cô ấy giải thích: “Nếu lão Yên biết được độc của Nha Tử đã được giải mà vẫn còn bày ra dáng vẻ này, vậy thì chỉ có hai trường hợp, nếu không phải lão Yên và Nha Tử đang diễn dịch, thì chính là… độc trên người Nha Tử chưa được loại bỏ sạch sẽ.”
“Sao có thể như vậy được?” Tôi lập tức phản bác, Dược Quán Tử chính là thần y, lúc đó ông ấy đã dùng cả mạng sống của mình để giải độc cho Nha Tử, sao độc tố lại chưa được loại bỏ hoàn toàn chứ?
Cô Thu lắc đầu: “Chính cậu cũng đã nói, khi đó Dược Quán Tử cũng đã sắp mất mạng, nên thỉnh thoảng có thể xảy ra sai sót.”
Tôi vẫn chẳng thể tin được, tôi thà tin là lão Yên và Nha Tử đang cùng diễn kịch còn hơn, mục đích của họ là gì tôi có thể không tìm hiểu, nhưng đừng nói với tôi tính mạng của Nha Tử đang bị đe doạ.
“Đừng suy nghĩ nhiều, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, cậu có nghĩ nữa cũng vô ích thôi.” Thấy tôi còn đang bối rối, cô Thu liền an ủi tôi.
Tôi quay đầu lại không nói gì, chỉ nhìn thấy Côn Bố lặng lẽ đi ở một bên.
Tôi vỗ đầu và nhận ra nhân chứng của vụ việc này chính là Côn Bố, từ sau câu nói kia, cả người anh ta dường như đã trở nên vô hình, khiến tôi quên mất sự tồn tại của anh ta.
Lúc này, tôi như bắt được cọng rơm cứu mạng mà nhào tới chỗ Côn Bố: “Côn Bố, anh nói cho tôi biết đi, anh có thực sự nhìn thấy Nha Tử phanh thây người không?”
“Có.” Côn Bố trả lời rất ngắn gọn, nhưng một chữ này lại khiến cho mọi ảo mộng của tôi đều tan biến.
“Các cô các cậu còn chưa theo kịp à?” Tiếng gầm của lão Yên đã chặt đứt suy nghĩ tiếp tục dây dưa với Côn Bố của tôi, chúng tôi thoáng liếc nhìn nhau, rồi cúi đầu ủ rũ chạy tới chỗ lão Yên.