Chương 575 Kim Thân Của Địa Tạng
Cô Thu cau mày hỏi: “Lão Yên, hiện tại chúng ta nên làm gì?”
“Chờ!” Lão Yên nhanh chóng đáp lại.
Chúng tôi hỏi ông ấy là chờ điều gì, lão Yên đen mặt bảo chờ cô Tứ quay lại, đám người rừng kia chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ông ấy tin thứ khiến cô Tứ phải kiêng kị nhất định không thể đơn giản như vậy.
Suy nghĩ này của ông ấy cũng nhất quán với suy nghĩ của tôi, cho nên tôi không nói gì cả, chỉ là cô Thu vẫn hơi để ý tới lời nói của Dạ Tinh, sợ ở lại chỗ này sẽ xảy ra chuyện.
Lão Yên cười ha hả một tiếng: “Lấy bất biến ứng vạn biến, nếu đi tới hay ở yên đều có thể xảy ra chuyện, vậy tôi càng tin chắc vào yêu cầu ở yên đây của cô Tứ hơn, mọi người cảm thấy thứ Dạ Tinh cảm nhận ra được, cô Tứ lại không phát hiện ra sao?”
“Đúng thế, là chúng ta nghĩ nhiều rồi” Côn Bố nhẹ giọng đáp lại.
Bốn người chúng tôi trải túi ngủ xuống đất, lần lượt ngồi lên, tuyết đã bắt đầu tan, nhiệt độ lại càng hạ thấp hơn,vừa rồi chúng tôi chạy một mạch cũng không sao, thế mà vừa mới dừng lại, ai nấy đều cảm thấy lạnh không chịu được.
Tôi xoa hai tay vào nhau, thỉnh thoảng phà hơi vào tay, sợ mình sẽ bị đông cứng thành một khúc gỗ.
“Trường An, có phải cậu đang giữ một cây sáo không?” Lão Yên đột nhiên mở miệng hỏi khiến tôi trợn mắt há hốc miệng, vừa định giải thích thì ông ấy liền xua tay, bảo tôi không cần nói nhiều, cứ đem cây sáo ra trước rồi nói.
****5:
Tôi không biết nên phản ứng thế nào, vốn tôi còn tưởng rằng mình đã che giấu rất kỹ càng, không ngờ được ông ấy vẫn luôn nắm được mọi hành động của tôi!
Tôi đành phải lấy cây sáo U Lâm ra, nhìn thấy một cây sáo đen tuyền, sắc mặt lão Yên khẽ thay đổi, sau đó ông ấy lấy cây sáo ra khỏi tay thôi, vuốt ve nó nhiều lần như đang chạm vào đồ cổ.
“Quả nhiên là mày…” Trong giọng nói của ông ấy tràn ngập sự hoài niệm, làm trong lòng tôi bắt đầu sinh nghi.
Tôi nhìn lão Yên, sợ ông ấy sẽ đột nhiên làm ra hành động kỳ lạ nào đó, thế nhưng đợi hơn nửa ngày vẫn chỉ thấy lão Yên cầm cây sáo và ngây người ra.
“Lão Yên, có phải ông biết cây sáo này không?” Tôi mở miệng hỏi.
Lão Yên à một tiếng, sau đó mới khôi phục tinh thần, giơ cây sáo lên, nói: “Cậu nói cái này sao?”
Tôi khẽ gật đầu, lão Yên nhẹ nhàng mỉm cười: “Sao tôi có thể không biết nó được cơ chứ, cây sáo này chính là thứ tốt, chỉ sợ chúng ta có mạng cầm cũng chẳng có mạng dùng cây sáo này.”
“Ông có ý gì?” Tôi khẩn trương hỏi, cây sáo này được tôi cất trong ngực mấy ngày nay rồi, tôi căn bản không hề cảm nhận được điều gì bất ổn, thậm chí hơi ấm nó tỏa ra còn khiến tôi rất thoải mái.
Lão Yên vuốt ve cây sáo, bình tĩnh trả lời: “Nó tên là “U Lâm”, đến từ địa ngục.”
Da đầu tôi lập tức nổ tung, từ “địa ngục” có ý gì?
Nhưng lão Yên hiển nhiên không hề có ý định giải thích, ông ấy trả lại cây sáo cho tôi, nghiêm mặt nói: “Việc cây sáo này xuất hiện cũng là điều năm ngoài dự kiến của tôi, rốt cuộc là tốt hay xấu, tạm thời tôi không dám nói trước. Nếu cậu đã cầm nó thì phải cẩn thận hơn, nó có thể cứu cậu một mạng, cũng có thể hại cậu mất mạng.”
Tôi trịnh trọng nhận lấy cây sáo, dùng tâm trạng phức tạp một lần nữa nhét cây sáo vào trong ngực, chỉ thấy lão Yên lo lắng nhìn về phía xa.
“Cô Tứ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Tôi cho rằng ông ấy đang lo lắng về điều này, ai ngờ lão Yên lại xua tay, nói mình không lo lắng cho cô Tứ, chỉ lo cô Tứ sẽ không trở lại.
Hoá ra cô Tứ thường xuyên biến mất trong lúc làm nhiệm vụ, tuy rằng anh ấy bảo chúng tôi chứ ở yên đây chờ mình, nhưng nếu mọi thứ thay đổi, anh ấy chưa chắc đã quay lại để báo với chúng tôi, cho nên mọi thứ còn phụ thuộc vào kế hoạch của chúng tôi.
Tôi cau mày suy nghĩ: “Chúng ta cứ chờ xem đã, ngày mai, cùng lắm là giữa trưa ngày mai, nếu ngài ấy không quay lại thì chúng ta cứ tiến về phía trước.”
“Cậu dựa vào đâu mà nói vậy?” Lão Yên hỏi.
Tôi vỗ đầu: “Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Lưu Hàn Thu và đồng bọn của ông ta đã tiến về phía trước, mặc dù không biết họ có xảy ra chuyện không, nhưng nhất định ông ta vẫn chưa chết.
Lão Yên, ông phải thừa nhận điểm này, bằng không suốt chặng đường đi chúng ta đã không thể không phát hiện ra một thi thể nào, cho nên, dù phía trước có nguy hiểm thì cũng không phải là đường cùng, cứ ngồi chờ mãi ở chỗ này cũng không phải cách.”
Nhưng cuộc thảo luận của chúng tôi lại chẳng có chỗ để dùng tới, bởi vì không lâu sau cô Tứ đã quay trở lại.
Chiếc áo khoác trắng của anh ấy càng trở nên rách nát hơn, như thể bị ai đó xé rách vậy, cô Tứ nhìn thấy chúng tôi, cũng không truy cứu vì sao chỉ còn lại bốn người, chỉ phất phất tay nói: “Mọi người đi theo tôi!”
Chúng tôi lập tức thu dọn hành lý rồi đi theo anh ấy, không ai mở miệng hỏi dù chỉ một câu, bởi vì gương mặt kia của cô Tứ đã nói cho chúng tôi biết, đừng ai nhiều lời.
“Đi từ nơi này.” Cô Tứ chỉ vào một con đường không rõ ràng.
Lão Yên kinh ngạc nói: “Chỗ này vậy mà có một con đường?”
Tuy rằng chỉ là một con đường rất hẹp, cũng bị cây cối bụi cỏ che khuất, nhưng quả thực nó là một con đường, hiển nhiên là có người thường xuyên đi qua nơi này, vì thế mới giúp con đường này không biến mất hoàn toàn.