← Quay lại trang sách

Chương 576 Kim Thân Của Địa Tạng

Cô Tứ “ừ” một tiếng, cũng không giải thích thêm, chỉ thúc giục chúng tôi nhanh lên.

Trông dáng vẻ của anh ấy rất sốt ruột, tuy thái độ vẫn lạnh lùng không thể nhìn ra điều gì, nhưng từ ngữ khí tới hành động của anh ấy lại biểu hiện rất rõ ràng.

Lão Yên cũng biết chuyện gì quan trọng, lập tức không hỏi nhiều, chỉ ra lệnh cho chúng tôi bước lên con đường nhỏ này, cô Tứ sẽ đi ở phía sau để phòng thủ.

Con đường này càng đi về phía trước, bụi cây hai bên đã cao hơn người, chúng tôi cẩn thận đi vào bên trong, nếu không nhìn kỹ, người ở bên ngoài sẽ không biết ở đây có người đang ẩn náu.

Khi đi đến bụi cây sâu nhất, cô Tứ nhẹ nhàng hô một tiếng: “Dừng lại ở đây.”

Giọng nói của anh ấy rất nhẹ, nhưng kỳ lạ là nó lại chui vào tai của mỗi người chúng tôi, cả bốn người chúng tôi đều dừng lại, không hiểu mô tê gì ngẩng đầu dò hỏi cô Tứ.

Cô Tứ thật cẩn thận đi tới trước mặt chúng tôi, sau đó vén bụi cây bên trái ra, để lộ ra một khe hở nho nhỏ: “Chờ đã!”

Tôi nhìn ra ngoài theo khe hở nhỏ ấy, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, bên ngoài tối đen như mực, cũng chẳng có bất kỳ âm thanh nào, không rõ cô Tứ muốn chúng tôi chờ cái gì đây.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ngay khi ánh sáng đầu tiên lóe lên ở nơi chân trời, bên ngoài truyền đến động tĩnh, từ xa tới gần, dường như là tiếng nói chuyện, nhưng âm thanh này rất xa lạ, nhất định không phải là người chúng tôi quen biết.

Tôi tập trung tinh thần nhìn chằm chằm phía bên ngoài, chỉ chốc lát sau đã có một đám người tiến vào tầm nhìn của tôi.

Nhóm này ước chừng có năm người, người cầm đầu quấn một chiếc khăn xếp màu trắng quanh trán, để râu cá trê, thoạt nhìn khoảng 50 tuổi, nhưng rất có tinh thần, cho nên trong lúc nhất thời không thể xác định được tuổi tác của ông ta, đi theo sau ông ta còn có bốn người có ngoại hình và trang bị khác nhau, trông ai cũng nhanh nhẹn và dũng mãnh.

“Lão Yên, chắc ông nhận ra đám người này nhỉ?” Môi cô Tứ không hề cử động, nhưng âm thanh đã truyền tới, khiến tôi không khỏi kinh ngạc.

Lão Yên gật đầu: “Đúng vậy là lão Hàm.”

Lão Hàm… thủ lĩnh của nhóm trộm mộ ở Thiểm Tây, cuối cùng ông ta cũng chịu lộ mặt!

Lão Yên lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói rằng nếu bọn họ có mặt ở đây chứng tỏ bọn họ còn chưa tìm được phù đồ chín tầng, chúng tôi vẫn còn có cơ hội.

Cô Tứ lại không đồng tình với lời của lão Yên, anh ấy nói tuy rằng đám người lão Hàm còn ở đây, nhưng không nhìn thấy đám người Anh kia đâu.

Bản đồ là do đám người Anh mua, mục đích lão Hàm tới nơi này và việc có phải ông ta được người Anh thuê hay không còn chưa thể xác định, cho nên ông ta là địch hay bạn khó mà nói trước được.

“Ý của ngài là gì?” Lão Yên cung kính hỏi.

Cô Tứ nhẹ giọng nói: “Đi theo bọn họ, nếu họ là địch thì nhân lúc này phải tiêu diệt cho sớm, nếu là bạn, chúng ta cũng tiện hợp tác với họ.”

“Hợp tác?” Lão Yên hít một hơi sâu, tựa như nghe thấy điều gì đó ghê gớm lắm.

Sau này tôi mới biết, cô Tứ am hiểu nhất chính là chiến đấu một mình, dường như rất ít khi hợp tác với người khác, cho nên vừa nghe đến hai chữ “hợp tác”, lão Yên mới có phản ứng lớn tới như vậy.

Cô Tứ đáp lại một tiếng: “Ông có biết tại sao ngày hôm qua tôi phải giục mọi người nhanh chóng rời đi không?”

Lão Yên lắc đầu, lúc ấy cô Tứ rõ ràng chẳng muốn nói gì cả, chúng tôi cũng không dám hỏi nhiều.

“Tôi nhìn thấy Kim Địa Tạng.” Cô Tứ nhẹ nhàng nói.

Chỉ một câu đơn giản như thế nhưng lại khiến chúng tôi sôi trào, Kim Địa Tạng?

****6:

Cô Tứ gật đầu khẳng định: “Tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi đã nhìn thấy Kim Địa Tạng hiển linh trên bầu trời, cho dù đó không phải là thật, cũng không thể nào qua mắt tôi được, thứ này không hề đơn giản.”

Bảo sao anh ấy lại một mình chạy ra ngoài, mục đích của chuyến đi lần này của chúng tôi chính là vì Kim Đại Tạng, cho nên nếu thấy được tung tích của thứ ấy đương nhiên chúng tôi sẽ không thể bỏ qua.

Nhưng cô Tứ cũng đã nói, anh ấy chưa biết thứ này là thật hay giả, chẳng may là đồ giả, nhất định sẽ rất nguy hiểm, cho nên anh ấy mới một mình tiến lên.

Lão Yên tất nhiên cũng hiểu, ông ấy đã kể lại tất cả những chuyện mà chúng tôi trải qua cho cô Tứ nghe, nhưng lại cố tình lơ đi chuyện của Nha Tử, sau đó lão Yên hỏi: “Ngài có biết trong vòng tròn kia rốt cuộc có cái gì không, vậy mà có thể doạ đứa nhỏ Dạ Tinh sợ hãi thành như thế?”

Tôi không nhịn được mà chửi thầm trong lòng, cái gì mà doạ đứa nhỏ kia sợ hãi thành như thế, vẫn chưa bao lâu, kẻ thù đã biến thành trẻ em rồi à?

“Không có gì, cùng lắm chỉ là mấy tên người rừng mà thôi, bọn chúng đã thiết kế bẫy ở đó, mọi người sẽ không rơi vào bẫy của bọn chúng đâu.” Cô Tứ nói.

Lời này của anh ấy khiến chúng tôi không khỏi cảm thấy hổ thẹn, anh ấy đâu biết, chúng tôi không chỉ rơi vào bẫy, mà còn vì thế mà Nha Tử đã tách khỏi chúng tôi.

“Sau đó thì sao?” Lão Yên cũng không tiếp tục truy hỏi chuyện này nữa, ông ấy chỉ cho rằng Dạ Tinh chưa được rèn luyện nhiều, nên mới bị mấy cái bẫy của đám người rừng dọa sợ.

Nhưng dường như cô Tứ lại cảm thấy rất hứng thú với Dạ Tinh, bèn hỏi thêm một câu: “Là đứa nhỏ kia phát hiện ra à?”