← Quay lại trang sách

Chương 687 Ngọc Cửu Long

“Haizz, vậy xem ra chúng tôi cũng không còn hy vọng rồi, nhân lúc còn sớm thì quay về nhà thôi, tránh lãng phí thời gian.” Lão Hạ nói đùa.

Nhân viên phục vụ cũng cười ha hả, lại nói thêm vài câu với lão Hạ rồi mới ghi thực đơn cho chúng tôi.

Sau khi đồ ăn được bưng lên, ai nấy đều tự ăn phần mình chứ không trò chuyện gì nhiều, ăn xong thì rúc vào trên xe.

“E rằng thôn Phong Thu này chính là đầm rồng hang hổ.” Lão Hạ cân nhắc nói.

Tôi suy nghĩ, sau đó hỏi ông ấy có phải đang nói đến việc bài xích người ngoài của thôn này không?

Lão Hạ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cậu đoán đúng một phần, nhưng vẫn còn một nguyên nhân khác.”

Tôi vội vàng khiêm tốn xin thỉnh giáo.

Phòng tình báo cũng không kém điệp viên là bao, mỗi ngày đều có tin tức chất thành núi từ các nơi truyền tới, việc mà lão Hạ cùng với một đám thành viên nòng cốt cần làm là sàng lọc những tin tức này, xác định tính xác thực của nó và sắp xếp lại sự kiện để thuận tiện cho chúng tôi hành động.

Cho nên lời họ nghe so với chúng tôi nghe được là không giống nhau, người bình thường nghe được chuyện gì thì có gì sẽ cảm thấy là cái đó, người thông minh một chút có lẽ có thể từ trong lời nói nghe ra hai phần thâm ý, nhưng người như lão Hạ nghe một câu phỏng chừng có thể nghe ra tám phần thâm ý, cùng với vô số tin tức gom lại, sợ là có thể nghe ra toàn bộ ý tứ trong đó.

Lão Hạ cũng không nói vòng vo mà nói thẳng: “Phần còn lại chính là trình độ không gây chú ý của thôn Phong Thu này.”

Cứ cách tám dặm mười dặm là có một thôn làng, không gây chú ý cũng là chuyện bình thường thôi.” Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời.

Lão Hạ cười gật đầu: “Chính là bởi vì phần lớn mọi người đều nghĩ như cậu nên thôn làng này mới có thể luôn yên bình, sẽ không ai đánh chủ ý lên nó, nhưng lời của nhân viên phục vụ ban nãy cậu cũng nghe được rồi đấy, ngay cả thôn bên cạnh còn không biết gần đó có một thôn làng như vậy, cậu nghĩ điều này có khả năng không?”

Tôi nghĩ đến lúc còn nhỏ, lúc ấy tuy chưa từng đi qua thôn làng bên cạnh nhưng cũng nghe người trong thôn thường xuyên nhắc tới, cho nên cũng biết phía bên kia Tướng Quân Lĩnh có một thôn làng. Cho nên việc chưa từng qua đó là rất bình thường, nhưng nếu ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua thì quả thực không thể bình thường được.

Đây chỉ là một chi tiết rất nhỏ, lúc nhân viên phục vụ nói tôi cũng chú ý tới nhưng quay đầu liền bỏ qua.

“Trong chuyện này có rất nhiều điều để tìm hiểu, tôi phát hiện được người trong thôn này thường ngày vẫn sẽ đi ra ngoài bán hải sản, nghĩa là họ vẫn có tiếp xúc với người bên ngoài, đã có tiếp xúc thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, không có đạo lý sống khép kín như thế.”

Ngay khi tôi cho rằng mình đã hiểu hết toàn bộ, hai câu nói của lão Hạ lại khiến tôi choáng váng, suy nghĩ một lúc lâu mới biết ông ta muốn ám chỉ điều gì, nhất thời trừng to hai mắt.

“Điều này, điều này không có khả năng?” Tôi ấp úng nói.

Những người khác đều nở nụ cười, chỉ có Nha Tử cũng ngốc như tôi hỏi trong hồ lô của họ đang nghĩ cái gì.

Lão Hạ vỗ vai Nha Tử: “Sao đầu óc cậu chậm tiêu thế hả?”

“Để nhanh biến thành mấy lão già như các ông à?” Nha Tử có chút ghét bỏ nói.

Lão Hạ cũng không so đo với anh ta mà nhẹ nhàng nói ra chuyện tôi hoài nghi, nhân viên phục vụ kia căn bản là đang nói dối.

Đương nhiên, cũng không phải là nói dối hoàn toàn mà chỉ là không nói thật về tính khép kín của thôn Phong Thủ kia.

“Nha Tử, Trường An, hai cậu đoán xem vì sao người này lại nói dối?” Lão Hạ hỏi với giọng điệu thăm dò.

Nha Tử vỗ vào vô lăng: “Tôi còn không nhìn ra được anh ta đang nói dối, làm sao biết được nguyên do?”

“Trường An, cậu nói đi.” Lão Hạ liếc Nha Tử bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành, có chút đau đầu, sau đó liền chuyển sự chú ý sang tôi.

Tôi bình tĩnh suy nghĩ một chút, hành động lần này của chúng tôi tuy không cố ý giữ bí mật, nhưng thân phận của 701 vốn rất đặc biệt, lại có Cục Di Tích Văn Hóa nguỵ trang phía trước, ngoại trừ bộ phận liên quan như 303 hay cấp trên biết được nội tình thì người bình thường chẳng ai để ý đến chúng tôi mới phải, cho nên khả năng nhân viên phục vụ này biết thân phận của chúng tôi là rất thấp.

Vậy thì chỉ còn lại một khả năng.

Tôi lấy lại bình tĩnh: “Anh ta là người của thôn Phong Thu.”

“Cậu chắc chắn chưa?” Lão Hạ hứng thú hỏi một câu.

Tôi tự tin gật đầu: “Tin đồn này vừa xuất hiện, đối với thôn Phong Thu vốn sống khép kín cũng không phải chuyện tốt gì.”

“Không tệ, không tệ, lão Yên quả thật đã thu được một học trò tốt đấy.” Lão Hạ cười lớn, sau đó lại quở trách giáo sư Hứa: “Ông cũng đừng quá nuông chiều Nha Tử nữa, thông minh thì thông minh thật đấy, chỉ là lười động não quá.”

“Ai u, lão Hạ, ông nói nhiều như vậy làm gì?” Giáo sư Hứa còn chưa kịp lên tiếng thì Nha Tử đã dành trước.

Giáo sư Hứa cũng không biết nên cười hay nên giận, chỉ thở dài một hơi.

“Nhưng tôi vẫn còn một điểm chưa hiểu.” Tôi nghi hoặc nói: “Người của thôn Phong Thu này không phải ngoài việc bán hải sản thì không ra khỏi thôn sao? Người phục vụ này là chuyện gì đây?”