Chương 688 Ngọc Cửu Long
Lão Hạ cười ha ha, nói một câu các cậu chờ đấy, liền mở cửa xe chạy ra ngoài, nhưng cũng chỉ vài phút đã trở lại.
“Tôi đoán quả nhiên không sai.” Lão Hạ vừa đóng cửa xe, liền nói: “Nhân viên phục vụ này chỉ mới được tuyển vào mấy ngày trước, rất chăm chỉ còn yêu cầu mức lương thấp, ông chủ đã thuê cậu ta ngay ngày hôm đó.”
Lúc trước lão Yên còn cười ha hả nhìn lão Hạ kiểm tra tôi và Nha Tử, nghe nói như thế lông mày liền nhíu lại: “Phản ứng của thôn Phong Thu này cũng quá nhanh rồi.”
Thần sắc của tôi cũng nghiêm nghị hẳn lên, một làng chài nho nhỏ khi sự việc phát sinh còn chưa tới một hai tuần đã có phản ứng lại rồi, nếu chúng tôi là người bình thường, nghe nhân viên phục vụ nói như thế chắc chắn chẳng có hứng thú gì mấy với thôn Phong Thu kia.
“Nhưng nó phản tác dụng…” Giáo sư Hứa đưa ra kết luận rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Bây giờ tôi càng có hứng thú với thôn làng này hơn rồi!”
Ánh mắt chúng tôi đều sáng lên, lão Yên lại lướt qua sự nặng nề vừa rồi, thò người vỗ vai Nha Tử một cái: “Đi về phía Bắc một chút, qua đoạn này lại đi về phía Nam.”
Rốt cuộc Nha Tử cũng có chỗ để thể hiện, sau khi khởi động xe vững vàng lái ra ngoài, khoảng tầm hơn 10km lão Yên mới để cho anh ta đánh lái quay lại đổi sang một con đường gập ghềnh hơn.
Lão Hạ trên đường đi có xuống xe một lần, lúc trở về đã tìm hiểu rõ ràng vị trí cụ thể của thôn Phong Thu, còn mang theo đánh giá của một vài người về thôn Phong Thu này.
Có người nói thôn Phong Thu chỉ là một làng chài nhỏ, sở dĩ thần bí như vậy chính là vì người trong thôn bài xích người ngoài, điều này rất bình thường ở Quảng Tây.
Người Quảng Tây hiếu khách là thật, nhưng cũng rất có ý thức lãnh thổ, từ thôn này qua thôn khác cũng có nhiều thôn lạc hậu như thôn Phong Thu vậy.
Cũng có người nói bọn họ như vậy là vì ỷ vào vị trí đánh cá tốt, sợ người khác ngấp nghé.
Trong đó có một đánh giá không mấy thu hút nhưng lại khiến tinh thần chúng tôi trở nên phấn khởi, cảm thấy nên đào sâu hơn, đó chính là người trong thôn Phong Thu tiếp xúc với người ngoài, dù là mùa hè nóng đến đâu họ cũng mặc kín mít!
****4:
Như tôi đã nói, ngay lúc vừa mới vào Quảng Tây chúng tôi đã thay áo ngắn tay, hơn nữa thôn Phong Thu ở xa hơn về phía Nam và giáp biển, khi trời nóng chúng tôi không thể nào mặc áo dài tay được.
“Càng kì lạ thì càng có động lực làm viêc, đi thôi!” Lão Yên vỗ vai Nha Tử nói.
Chiếc xe đang chầm chậm lắc lư về phía Nam, bởi vì đường gồ ghề nên rung lắc dữ dội, sắc mặt của đội trưởng Bạch tái nhợt, mắt nheo lại tựa vào ghế, hơi thở càng lúc càng nặng nề hơn khiến cho người ta hốt hoảng.
“Nha Tử, dừng xe ở phía trước!” Lão Yên đột nhiên nói.
Đội trưởng Bạch miễn cưỡng mở to mắt: “Có chuyện gì vậy?”
“Để mọi người nghỉ ngơi một lát.” Lão Yên không nhìn đội trưởng Bạch.
Đội trưởng Bạch thở dài: “Tiểu Yên, đừng vì thầy mà chậm trễ thời gian...”
Sắc mặt lão Yên cứng đờ, nói rằng không có chậm trễ thời gian, thôn Phong Thu khắp nơi đều có gì đó rất kì quái, mọi người cũng phải nghĩ cách nên ứng phó như thế nào.
“Tiểu Nha Tử, đừng dừng lại, dừng lại nữa tôi sợ sẽ không theo kịp.” Giọng nói của đội trưởng Bạch rất nhẹ, nếu không nghe kỹ rất khó nghe rõ, hơn nữa bà ấy nói hai chữ liền nghỉ một chút, đợi nói xong thì chúng tôi phải mất một lúc mới hiểu được ý của bà ấy.
Sắc mặt lão Yên lập tức thay đổi: “Thầy!”
“Tiểu Yên, sống chết đều có số, không nên quá cố chấp.” Đội trưởng Bạch đã nhắm mắt lại.
Nha Tử bối rối nhìn lão Yên, chỉ thấy lão Yên phất tay, mặt mày ảm đạm tựa vào ghế.
Bầu không khí bên trong xe rất nặng nề, không ai biết nên phá vỡ sự im lặng này như thế nào?
“Tất cả hãy chợp mắt một lát đi.” Lão Yên nhắm mắt trước, rõ ràng là không muốn nói thêm gì cả.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Bắc Hải là một thành phố nhỏ, sau khi lái xe được nửa giờ thì xung quanh đã dần hoang vắng, thỉnh thoảng lại lướt qua mấy thôn làng thì phần lớn đều sống dựa vào nghề đánh cá, từng xâu cá khô phơi ở cửa cho thấy một năm được mùa.
Hơn hai giờ rưỡi chiều, Nha Tử dừng xe ở một nơi mà bốn phía đều là cỏ dại.
“Sao vậy?” Xe vừa dừng lại thì lão Yên đã mở mắt, rõ ràng vừa rồi ông ấy căn bản không hề ngủ.
Nha Tử quay đầu nói: “Lão Hạ, ông đến xem đây có phải là ranh giới của thôn Phong Thu không?”
Nghe vậy tôi mới cẩn thận nhìn ra bên ngoài, nhưng lại không thấy con đường nào cả, nhất thời hoài nghi Nha Tử đã nhìn nhầm.
Lão Hạ lấy từ trong túi ra một tấm bản đồ, xuống xe đi dạo một vòng, thỉnh thoảng lại kiểm tra bản đồ, cuối cùng nói với vẻ không chắc chắn lắm: “Chúng ta lẽ ra là đến rồi, nhưng nơi này lại không có đường......”
“Muốn đường làm cái gì, ông đã quên chúng ta lần này tới với thân phận gì rồi sao?” Lão Yên nhảy xuống xe, cười ha ha nói.
Tôi nhìn tấm thẻ công tác treo trên ngực, khó hiểu hỏi ông ấy nếu đã có thân phận này, sau khi chúng tôi vào Bắc Hải còn hỏi thăm lung tung như vậy làm gì?
“Cái này mà cậu cũng không hiểu, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!” Giáo sư Hứa vỗ một phát lên đầu tôi, nghiêng đầu từ bên cạnh lão Yên nhìn ra bên ngoài.