Chương 689 Ngọc Cửu Long
Ông ấy hít sâu một hơi, sau đó nở nụ cười: “Không sai, gió biển mang theo mùi tanh rất nồng, chúng ta đã đến gần bờ biển rồi.”
Tôi không ngửi thấy mùi tanh gì cả, chỉ cảm thấy gió ngày càng mạnh hơn.
Lão Yên dặn dò chúng tôi thu dọn đồ đạc, thu hết dáng vẻ lưu manh trên người lại đừng để người ta nhìn ra sơ hở.
“Ông là đang nói hai chúng ta phải không?” Tôi nói đùa.
Trong số mấy người này, giáo sư Hứa vốn là người đọc sách, lão Hạ thường xuyên tiếp xúc với tình báo cũng mang dáng vẻ một nửa người trí thức, Nha Tử thì mặc dù có hơi nghịch ngợm nhưng cũng không tới nỗi lưu manh, đội trưởng Bạch lại càng không cần phải nói.
Chỉ có mùi lính trên người tôi và bộ dạng không đứng đắn của lão Yên mới trông giống lưu manh.
Lão Yên đã lấy bộ đàm ra và đang liên lạc với ai đó, nghe thấy lời này liền vỗ một phát vào trán của tôi, đang định mắng tôi thì có giọng nói phát ra từ bộ đàm.
Ông ấy đành phải nuốt lại lời định nói, nhanh chóng trao đổi vài câu, ý tứ đại khái chính là nói cho bên kia biết chúng tôi đã đến, muốn đối phương sắp xếp người tới đón.
Ngắt bộ đàm xong thì lão Yên và giáo sư Hứa cũng xuống xe, Nha Tử quay đầu cười nói: “Trường An, đi vệ sinh không?”
Tôi cũng đang muốn ra ngoài hít thở không khí, nhưng lại lo lắng cho đội trưởng Bạch.
Côn Bố ngước mắt lên nhìn ghế sau rồi ra hiệu tôi cứ yên tâm.
Nha Tử đã bước xuống khỏi ghế lái, trực tiếp kéo tôi rời đi, tôi trêu ghẹo nói: “Anh gấp cái gì?”
“Con người có ba việc gấp mà.” Nha Tử chạy một đoạn, giải quyết vấn đề sinh lý sau lưng chúng tôi xong lúc này mới quay lại chỉ vào chiếc xe với vẻ mặt kì lạ.
Tôi đẩy anh ta một cái: “Có chuyện gì mau nói.”
“Đội trưởng Bạch… chuyện gì đang xảy ra với bà ấy vậy?” Giọng Nha Tử trầm trọng.
Lần này đưa đội trưởng Bạch ra ngoài là quyết định nhất thời, mặc dù Nha Tử nhìn ra thân thể đội trưởng Bạch có vấn đề, nhưng suốt cả đường đi anh ta cũng không tiện hỏi, cho nên mới kéo dài tới lúc này.
“Dầu cạn đèn tắt.” Tôi chậm rãi nói ra bốn chữ, giống như muốn nói ra phiền muộn trong lòng.
Nha Tử im lặng một lúc lâu, nhìn về phía chiếc xe không biết đang suy nghĩ gì.
Sau khi tôi giục mấy lần, anh ta mới lắc đầu nói: “Không thích hợp, Dược Quán Tử lấy mạng đổi mạng, sao có thể chỉ ngắn ngủi trong mấy tháng đã đến tình trạng thế này được?”
Tôi và lão Yên chưa từng nghĩ tới, nhưng lời này là chính miệng đội trưởng Bạch nói, hơn nữa bà ấy trông có vẻ già đi nhiều.
Huống chi cũng không phải lão Yên không mời bác sĩ khám qua, mà tất cả họ đều cho ra một kết luận: Thân thể lao lực quá độ.
“Đúng là y thuật của Dược Quán Tử rất cao siêu, nhưng dù có lợi hại đến mấy cũng không thể bù đắp được những hao tổn trong hơn mười năm qua của đội trưởng Bạch, chưa kể những thứ khác, nếu đổi lại là người khác sống trong lăng mộ những năm năm trời, anh cảm thấy có thể sống không?” Tôi thấp giọng nói.
Trong hoàn cảnh bí bách như vậy, đừng nói là không có thức ăn, cho dù có thì cũng gặp phải nhiều vấn đề khác.
Nha Tử có vẻ bị lời nói của tôi thuyết phục, nhưng vẫn im lặng hướng mắt về phía chiếc xe, không biết đang suy nghĩ gì.
“Đừng thất thần nữa, cho dù có nguyên nhân gì khác thì đội trưởng Bạch cũng có suy tính của bà ấy!”
Nha Tử gãi đầu nói: "Rõ ràng người cũng đã ra ngoài, lại không đợi được tới ngày giải oan, đúng là vấn đề nan giải.”
“Lão Yên tự nhiên sẽ có hành động.” Tôi nói.
Nha Tử không nói gì nữa, giữa anh ta và đội trưởng Bạch có mối quan hệ rất vi diệu, bởi vì hai người bọn họ đều nhận ân huệ của Dược Quán Tử, nhưng đều không có khả năng trả ơn được cho nên chắc hẳn họ đều hy vọng mỗi người đều có thể sống thật tốt.
Chúng tôi ở bên này trò chuyện một lúc, thuận tiện quan sát xung quanh một chút.
Nha Tử cười khúc khích nói: “Địa hình này nếu là có một đám trẻ con, chưa đến ba ngày là chúng nó có thể dọn ra một con đường.”
Một mảnh đất bằng phẳng, khắp nơi đều là cỏ dại, nếu đám nhóc nghịch ngợm ở chỗ này chơi vài ngày quả thật có thể mở ra một con đường, nhưng phải có trẻ con mới được.
Rõ ràng là rất ít người đặt chân đến đây.
“Hai tên nhóc các cậu có phát hiện được gì không?” Lão Hạ không biết từ nơi nào trở về, một thân bụi bặm, vươn tay choàng lên vai tôi với Nha Tử.
Nha Tử ghét bỏ đẩy cánh tay ông ấy ra: “Lão Hạ, còn ông thì sao, có phát hiện gì không?”
“Nhóc con, cậu đang tra khảo tôi à?” Lão Hạ trừng mắt, sau đó kéo chúng tôi rời đi, vừa đi vừa nói thầm: “Cậu cũng thật biết nói bởi vì tôi vừa phát hiện ra một chuyện rất thú vị.”
****5:
Ông ấy kéo chúng tôi đến một nơi có cỏ dại mọc um tùm trông rất khác thường, nhìn dáng vẻ của cỏ chắc là vừa bị ông ấy giẫm lên nên thấy rất rõ ràng bên trong đó giấu gì.
“Bẫy chuột?” Nha Tử kinh hãi nhảy dựng: “Mẹ nó, việc này quá độc ác, thế này nếu có người đi ngang qua...”
“Ai lại đi ngang qua một nơi chim còn không thèm ị này?” Lão Hạ ngắt lời anh ta.
Nha Tử cười lạnh một tiếng, không khỏi châm chọc nói: “Chẳng lẽ cái bẫy chuột này thật sự là dùng để bắt chuột?”
Lão Hạ lắc đầu nói cũng không hẳn, đây coi như là một chiêu phòng thủ. Những người có ý nhắm vào thôn Phong Thu sẽ không oan khi bị trúng chiêu, còn một khả năng nữa chính là thôn Phong Thu này phòng thủ không nhất định nhắm vào người thường.