Chương 704 Ngọc Cửu Long
Lão Yên nhìn sơ qua căn phòng, sắc mặt trầm xuống: “Nha Tử đâu?"
Không cần nghe câu trả lời chúng tôi cũng biết Nha Tử đang ở đâu, lão Yên lập tức bước ra khỏi cửa, chúng tôi vội vã đi theo.
Tiếng khóc cách chỗ chúng tôi không xa, ở căn nhà thứ ba cạnh chúng tôi. Nơi đó đã có rất nhiều người tụ tập, ngoài trừ ngư dân ra còn có Nha Tử người không có mặt trong phòng.
Lão Yên lập tức trầm giọng quát khẽ.
Nha Tử quay đầu lại, vẻ hưng phấn trên mặt lập tức biến mất ngay khi nhìn thấy sắc mặt của lão Yên.
Anh ta vội vàng chạy lại, gãi tóc nói: "Sao vậy?"
“Cậu còn dám hỏi à, đây là nơi nào, cậu cứ thế mà chạy đi xem náo nhiệt?" Lão Yên mắng.
Tôi nói thầm trong lòng, nếu không có đội trưởng Bạch ngăn cản thì có lẽ bây giờ người đang xem náo nhiệt chính là chúng ta đó. Nhưng thấy lão Yên dạy dỗ hăng say như vậy, tôi cũng không tiện khiến ông ấy mất mặt, đành phải xin lỗi Nha Tử vậy.
Nha Tử không hiểu sao mình lại bị mắng, nhưng dù sao da mặt anh ta cũng dày, vậy nên không cảm thấy có gì sai, ngược lại còn cười hì hì nói: “Lần náo nhiệt này tôi không xem vô ích đâu.”
“Ồ?” Lão Yên nhướng mi.
Nha Tử quay lại nhìn người đang bị đám ngư dân vây quanh, nói nhỏ: “Có người chết."
"Cái gì?" Lão Yên lập tức trợn to mắt, không đợi Nha tử nói thêm đã lao về phía trước. Nhưng ông ấy vừa chạy được nửa đường đã quay lại, đặt tay lên vai Nha Tử hỏi anh ta đã nhìn thấy gì.
Ngay khi Nha Tử định nói, trong đám đông đằng kia có một người bước ra, là Trịnh Tam.
Ông ta liếc nhìn chúng tôi và nói với vẻ mặt u ám: "Đây là chuyện của làng chúng tôi!"
Đây rõ ràng là muốn đuổi người, sao chúng tôi có thể nghe không hiểu?
Nhưng lão Yên cũng không phải người ăn chay, ông ấy cười lạnh nói: "Chúng tôi tới đây thực hiện nhiệm vụ, không phải tù nhân. Bộ chúng tôi đứng ở bên ngoài cũng làm phiền đến mấy người sao?"
Trịnh Tam vẫn giữ nguyên sắc mặt, nói: “Những chuyện khác thì tôi không biết, tôi chỉ biết, dù là huyện trưởng tới cũng không thể can thiệp vào chuyện riêng của làng chúng tôi."
Lời này khá là ngang ngược, tôi khó xử nhìn về phía lão Yên, xem biểu hiện vừa rồi của Nha Tử với bộ dáng hiện tại của Trịnh Tam, có vẻ cái chết của người nọ không hề đơn giản...
Lão Yên cũng không ép buộc, ông ấy chỉ liếc nhìn nơi đó một cái, sau đó cười nói: “Vậy chúng tôi đi xung quanh nhìn xem. Hôm qua có mẫu báo cáo vẫn chưa nghiên cứu ra. Chúng tôi cần thu thập thêm các mẫu vật mới từ khu rừng lân cận, nước, thậm chí cả cát đất, rất bận rộn."
Trịnh Tam do dự nhìn chúng tôi, lão Yên bỏ lại một câu muốn đi theo thì tùy rồi dẫn chúng tôi đi về phía bờ biển.
Nước biển hôm qua còn đen kịt hôm nay đã bình thường trở lại, mặt nước rộng lớn lấp lánh khiến lòng người thoải mái một cách khó hiểu.
“Cậu vừa nhìn thấy cái gì?" Lão Yên thấy phía sau không có người, vội vàng hỏi.
Nha Tử trả lời một cách thần bí: “Cái chết của người đó hình như không được bình thường."
Lão Yên ra hiệu cho Nha Tử nói tiếp, anh ta gãi gãi đầu: “Cả người đứa trẻ đó đều bê bết máu, dưới mặt đất cũng đều bị nhuộm đỏ. Tôi đến đó từ sớm, đang ẩn mình giữa một đám ngư dân định nghe lén thì lão Yên đã kêu tôi ra."
Nói xong câu cuối, ánh mắt anh ta nhìn về phía lão Yên rõ ràng có chút oán trách.
Lão Yên hừ một tiếng: “Thôi đi, cậu nghĩ với dáng vẻ kia thì Trịnh Tam có để cho cậu biết chuyện này không? Nếu tôi không kêu cậu thì có khi bọn họ đã định giết cậu bịt miệng rồi."
Nha Tử không cho là đúng mà chỉ nghĩ về cái chết kỳ lạ của người đó.
“Cả người đều là máu..." Lão Yên lẩm bẩm mấy chữ, sắc mặt nghiêm túc.
Tiếng khóc than yếu ớt truyền đến, chúng tôi nhìn nhau, nhưng lại không biết phải nói gì.
Lão Yên hỏi Nha Tử có thể đoán được người đó chết thế nào không, Nha Tử không chắc lắm, nói có thể đứa trẻ đã bị giết.
“Đừng đoán mò.” Giáo sư Hứa ngăn cản nói.
Nhưng tôi lại tóm lấy anh ta, nôn nóng hỏi: “Anh nói người chết là một đứa trẻ?”
"Đúng vậy." Nha Tử gật đầu: "Mẹ của đứa trẻ đã khóc rất nhiều. Thật không biết ai lại có mối thù lớn như vậy với một đứa trẻ, thế mà lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế."
Tim tôi hẫng mất một nhịp, lập tức quay đầu nhìn lão Yên, ông ấy cũng đang nhìn tôi. Cả hai chúng tôi đều biết đối phương đang nghĩ gì, mới hôm qua tôi nhìn thấy vảy cá trên người của một đứa trẻ, hôm nay liền có một đứa trẻ chết, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.
Tôi cố nuốt nước bọt: “Đứa... đứa trẻ đó bao nhiêu tuổi, trông như thế nào?"
Nha Tử kỳ quái nói: “Tôi chỉ đứng lẫn trong đám người nhìn thoáng qua thì sao có thể thấy rõ được, nhưng đứa trẻ này cũng không lớn lắm, đại khái cũng tầm bảy tám tuổi.”
Bảy tám tuổi —— không khác mấy với đứa trẻ tôi thấy ngày hôm qua.
"Lão..."
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng còn chưa có xác định, cậu đừng nghĩ bậy." Lão Yên vội vàng ngắt lời tôi.
Tôi cố hết sức để kìm lại đôi tay đang run rẩy của mình, trong đầu đều là cảnh tượng bi thảm của đứa trẻ nằm trên vũng máu.
“Cậu sao vậy?" Nha Tử nhận ra có gì đó không ổn liền đè bả vai tôi xuống: "Mặc dù đứa trẻ đó khá đáng thương, nhưng..."