← Quay lại trang sách

Chương 705 Ngọc Cửu Long

“Nha Tử, anh, anh giúp tôi xác nhận một chút." Tôi ngắt lời anh ta, giọng điệu càng thêm kiên định: "Xác nhận tình huống của vết thương trên thi thể này."

Nha Tử bị yêu cầu của tôi dọa sợ: "Trường An, có phải cậu bị sốt đến sảng rồi không?"

“Nha Tử!"

“Làm theo lời cậu ấy nói đi.”

Tôi hét lên, nhưng còn chưa biết nên nói như thế nào thì lão Yên đã lên tiếng.

Nha Tử lúc thì nhìn tôi lúc lại nhìn lão Yên, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nhưng không chắc sẽ thành công đâu nha. Mấy người vừa nãy cũng thấy Trịnh Tam bài xích chúng ta thế nào rồi đó."

Nói xong anh ta quay người chạy về phía làng.

Nhìn bóng lưng anh ta, tôi siết chặt tay...

Hy vọng đó không phải là đứa trẻ hôm qua tôi nhìn thấy.

Tôi thầm cầu nguyện, nhưng nỗi bất an trong lòng lại ngày càng lớn hơn!

****5:

“Trường An sao vậy?" Giọng điệu của giáo sư Hứa khá ngạc nhiên.

Những người khác cũng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi, nhưng vì lão Yên im lặng nên cũng không dám hỏi thêm câu nào.

Tôi ngồi thẫn thờ trên bờ biển, nhìn mặt nước tĩnh lặng, muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói như thế nào? Có lẽ thật sự đúng như lão Yên nói, lúc nhỏ tôi bị chuyện kia kích thích nên khi nhìn thấy vảy cá trên người đứa trẻ đó mới có phản ứng lớn như vậy.

Có lẽ đó chỉ là một vết bớt thôi.

Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua mà Nha Tử vẫn chưa có quay trở lại.

Tôi lập tức đứng dậy: “Không được, tôi phải đi xem sao!”

“Đừng hồ đồ!" Lão Yên ngăn tôi lại rồi dạy dỗ.

Mặt tôi đỏ lên, hồi lâu mới nói: “Lão Yên, tôi, tôi phải đến đó xem một chuyến, mới có thể yên tâm được. Đứa trẻ đó … đứa trẻ đó cũng tầm tuổi tôi hồi xưa, tôi thực sự..."

Lão Yên lắc đầu: "Việc Nha Tử chưa quay lại đồng nghĩa chuyện này rất khó điều tra. Cậu đi đến đó chỉ khiến mọi việc trở nên tệ hơn mà thôi."

"Lão Yên, ông để tôi đi đi, tốt xấu gì cũng để tôi nhìn thử một chút..." Tôi cầu xin.

Lão Yên quát lớn: “Trường An, cậu không thể cứ bị chuyện đó ảnh hưởng mãi được. Hiện tại cậu đã là một thành viên của 701, nhất định phải ghi nhớ sứ mệnh của quốc gia! Nếu lúc Nha Tử trở về không phát hiện ra điều gì thì tôi sẽ tự mình ra tay, cậu yên tâm chưa?"

Tôi biết mình không nên náo loạn nữa, nên đành phải ủ rũ gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt biển.

Lúc này mặt trời đã mọc hẳn, lòng tôi chợt động, như có một tia linh cảm nào đó lướt qua.

Lão Hạ là người đầu tiên thấy tôi có gì đó không đúng, liền hỏi có phải tôi đã phát hiện ra gì không?

“Tôi luôn cảm thấy bản thân như đã chạm đến chỗ quỷ dị của ngôi làng này, nhưng trong nhất thời lại không thể nói ra được.” Tôi nhìn chằm chằm mặt trời rồi nói.

Lão Yên lập tức ra hiệu mọi người im lặng để không quấy rầy suy nghĩ của tôi, tôi cười khổ, nói với ông ấy không cần như vậy, vì linh cảm vừa xuất hiện đã gần như biến mất rồi.

"Không sao, chúng ta mới tới đây hai ba ngày, không gấp." Giáo sư Hứa mỉm cười, nhưng vẻ mặt lại không giấu được sự lo lắng.

Tôi biết ông ấy lo lắng cho Nha Tử, nhưng lại không biết phải an ủi ông ấy như thế nào, đành phải kìm nén sự nóng nảy của mình và từ từ chờ đợi.

Đong!

Đột nhiên, một tiếng trống vang vọng trời đất từ làng chài truyền đến, tôi chợt giật mình, sau đó lại nghe thấy tiếng trống dồn dập, đến mức khiến cho nước biển sôi trào.

“Xảy ra chuyện gì?" Lão Yên biến sắc.

Sắc mặt của giáo sư Hứa u ám, da mặt rung lên theo từng nhịp trống, mở miệng giải thích: “Đây là khúc nhạc đưa tang, nhưng theo phong tục tang lễ của cả nước, không có nơi nào đưa tang ngay trong ngày xảy ra chuyện cả.”

Lão Yên cũng sửng sốt, ông ấy trầm mặc gần một phút rồi mới ra lệnh: "Chờ thêm năm phút nữa."

"Lão Yên!" Giáo sư Hứa kích động quát lên.

Nhưng lão Yên chỉ bình tĩnh trả lời: “Hôm nay mấy người có nghe thấy những lời thầy tôi nói không?”

Lúc đó mọi người đều ở trong phòng, nên dù giọng của đội trưởng Bạch yếu đến đâu thì vẫn có thể nghe thấy được.

Giáo sư Hứa lập tức xìu xuống, nhưng lại không cam lòng nói: "Vậy tôi tự mình đi."

"Lão Hứa!" Lão Yên hét lớn: "Chỉ năm phút, hơn nữa với năng lực của Nha Tử thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Giáo sư Hứa không nói nữa, chỉ là nhìn chằm chằm vào ngôi làng với đôi mắt đỏ như máu.

Nhìn thấy ông ấy như vậy, tôi cảm thấy rất khó chịu, Nha Tử là vì yêu cầu của tôi nên mới đi, vì vậy anh ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Năm phút nghe có vẻ ngắn, nhưng khi chúng tôi im lặng, nó lại kéo dài đến kỳ lạ.

“Đến lúc rồi!” Giáo sư Hứa đang nhìn chằm chằm đồng hồ đột nhiên lên tiếng. Ông ấy không đợi lão Yên nói gì đã chạy như điên về phía làng chài.

Lão Yên cũng không nói nhảm, vung tay ý bảo mọi người đuổi theo.

Khi đoàn chúng tôi đến gần làng chài thì chạm mặt một đội ngũ đang đánh chiêng gõ trống.

Cả đội ngũ đều là những ngư dân bọc kín người, cứ bốn người lại mang một chiếc trống lớn, một người đi theo sau gõ trống, tổng cộng có năm đội.

Đi phía sau đội đánh chiêng gõ trống là những người đàn ông lực lưỡng đỡ quan tài cùng với một nhóm người mặc áo tang, họ là người nhà của người chết, đi đầu là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi khóc đến lạc cả giọng.