← Quay lại trang sách

Chương 712 Ngọc Cửu Long

Tôi hỏi ông ấy đang tìm cái gì, ông ấy nhìn lướt qua cánh rừng, nhẹ giọng nói: “Quỷ Châm Thảo.”

“Ông muốn thứ này để làm gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Loài quỷ châm thảo này rất phổ biến và có thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào trên đất nước chúng tôi, nó thường mọc ở ven thôn, ven đường và ở bãi đất hoang, khi còn bé ở bên cạnh nhà tôi có rất nhiều.

Lão Yên vừa dặn dò tôi vừa cúi đầu tìm, vừa giải thích rằng trong Đông y của Trung Quốc, nếu muốn giảm bớt bệnh vảy cá thì quỷ châm thảo là loại thảo dược có hiệu quả và tiết kiệm nhất, rất thích hợp cho ngư dân sử dụng.

Ngư dân nơi này đã có bệnh vảy cá vậy thì xung quanh hẳn phải có quỷ châm thảo mới đúng.

Tôi tìm một vòng nhưng không có thu hoạch gì, mà lão Yên tìm ở phía bên kia cũng không thấy.

Tôi buông tay, nói rằng đây chẳng qua cũng chỉ là một vị dược liệu trị bệnh vảy cá, có lẽ bọn họ còn có thứ khác thích hợp hơn.

Lão Yên lắc đầu: “Không! Thứ thích hợp với khí hậu thôn Phong Thu, tiết kiệm và có hiệu quả nhất chỉ có Quỷ Châm Thảo.

“Nhưng ở đây không có.” Tôi có chút rầu rĩ.

Lão Yên lại mỉm cười, nói không có mới đúng.

Tôi bị ông ấy làm cho rối rắm, không hiểu ông ấy muốn biểu đạt điều gì, mà lão Yên đã nhanh chóng đi ra khỏi đó và đi sâu vào rừng…

“Lão Yên, rốt cuộc ông đang suy tính điều gì?” Tôi đuổi theo phía sau, lo lắng hỏi.

Lão Yên ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt có chút ngưng trọng, há miệng muốn giải thích lại giống như không biết phải mở miệng như thế nào.

Tôi bị ông ấy làm cho khó hiểu, ông ấy nhún nhún vai nói: “Trường An, chờ thêm một chút đi, chờ đến khi tôi xác định điều tôi suy nghĩ là đúng thì sẽ nói cho cậu biết.”

“Được!” Ông ấy trịnh trọng nói, tôi cũng trịnh trọng đáp lại.

Ông ấy chạy một mạch đến chỗ chúng tôi đỗ xe lúc trước, cũng may nơi này ít người lui tới, ngoài một ít bụi và phân chim ra thì những thứ khác trên xe đều rất tốt.

Lão Yên một tay kéo mở cửa xe, lấy từ dưới đệm ghế lái ra một tấm da lông đen thui.

Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm tấm da lông này, phía trên còn dính máu, rõ ràng là sau khi lột xong liền cất đi.

“Đây là lông của con gì đây?” Tôi nhận lấy từ tay lão Yên, lật qua lật lại nhìn thì cảm giác giống như lông sói mà cũng không giống lắm, ít nhất là tôi chưa bao giờ thấy con sói nào lớn như vậy.

Lão Yên cười khúc khích: “Chính là sói, nhưng mà đây chính là vua sói, nó lớn hơn những con sói mà cậu từng gặp trước đây, mấy trăm năm mới gặp một lần.”

Tôi lẩm bẩm: “Nếu đã hiếm như vậy sao còn giết rồi lột da nó?”

Ông ấy cũng không để ý tới lời lẩm bẩm của tôi, chỉ lấy lại tấm da lông thú sau đó dưới vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của tôi mà lấy ra một mảnh giấy nhàu nát dưới lớp lông.

Tờ giấy gì mà lại dùng phương pháp bí mật như vậy để giấu chứ?

Lão Yên nhét tấm da lông lại vào dưới gầm xe, đưa tờ giấy cho tôi, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Bây giờ cậu đến thành phố Bắc Hải một chuyến, bất kể dùng cách gì đều phải mua đủ những thứ trên tờ giấy này cho tôi."

Nói xong ông ấy liền nhét vào trong túi tôi một xấp tiền, gom lại chắc cũng phải một vạn tệ.

“Cái này…” Tôi có chút không biết phải làm sao, dù sao thời đại này một trăm tệ cũng không bao nhiêu, một vạn tệ thực sự là một số tiền lớn.

Lão Yên khoát tay: “Đi mau đi, lúc cần thiết đồ trong ba lô cũng không phải không thể sử dụng.”

Tôi còn muốn nói thêm thì ông ấy đã mạnh mẽ nhét tôi vào trên ghế lái, vung tay lên, nói ông ấy sẽ ở chỗ này chờ tôi, tuy nhiên chỉ có thể chờ hai ngày, sau hai ngày mà tôi còn không trở về thì ông ấy sẽ lập tức tuyên bố nhiệm vụ lần này thất bại, mang theo những người khác trở về Yến Kinh trước.

Tôi ớn lạnh trong lòng, đây là lần đầu tiên tôi nghe được những lời ủ rũ như vậy từ trong miệng lão Yên.

Nhét tờ giấy vào trong ngực sau đó đạp mạnh hết mức vào chân ga!

Chiếc xe rung lắc dữ dội khi tôi cầm lái, tuy nhiên tốt xấu gì cũng coi như lên đường, tôi cứ như vậy một đường lo lắng đề phòng lái vào trong thành phố Bắc Hải.

Lão Yên vẫn đưa mắt nhìn tôi rời đi, bóng người trong kính chiếu hậu có vẻ rất tiêu điều.

Tôi suy nghĩ về thái độ của ông ấy, chỉ cảm thấy mọi thứ đều khó hiểu.

Để cẩn thận thì tôi đã dừng xe ở một đại viện chuyên về giữ xe trong thành phố Bắc Hải, chỉ nói rằng bất cứ lúc nào cũng có thể tới lấy, để bọn họ để tâm.

Trên đường tới đây tôi đã xem qua nội dung trên tờ giấy, những thứ đồ cần mua được viết trên đó thật sự là làm người ta đau đầu, thậm chí có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, khó trách lão Yên cho tôi thời gian hai ngày.

Tôi cũng đã thử suy đoán xem lão Yên muốn làm gì thông qua danh sách mua đồ này, nhưng không tài nào đoán được.

Điều đáng sợ chính là danh sách này vốn đã có sẵn ở trong xe, xem ra thời gian không ngắn, chẳng lẽ lão Yên đã sớm có chuẩn bị?

Nhưng tôi rất nhanh đã vứt những thứ này ra khỏi đầu, điều quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng thu thập tất cả đồ lão Yên muốn, còn những gì sau đó thì tự nhiên ông ấy đã có sắp xếp.