Chương 713 Ngọc Cửu Long
Đồ Vật Trên Giấy Không Nhiều Lắm, Tổng Cộng Cũng Chỉ Có Ba Thứ, Nhưng Đều Rất Khó Có Được.
Trước hết, thứ đầu tiên chính là dầu xác!
Thứ này ngoài lò hỏa táng ra thì thật sự tôi không thể nghĩ ra còn có nơi nào khác có nó, quan trọng là lò hỏa táng sẽ cung cấp thứ này cho tôi sao?
Làm nghề này của chúng tôi có nhiều con đường, nhưng cũng phải xem địa phương, nếu là Yến Kinh thì sẽ dễ hơn nhiều rồi.
Tôi thở ra một hơi, không còn cách nào khác ngoài việc hỏi thăm người qua đường vị trí của lò hỏa táng, người qua đường nhìn tôi với vẻ xui xẻo, dưới sự đeo bám bằng mọi cách của tôi mới vẻ mặt không vui mà nói ra một cái tên, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
Tôi đành phải tìm một người khác hỏi đường, người này lại rất vui vẻ, nhưng ánh mắt nhìn tôi rất lạ. Tôi cũng không để tâm bởi vì sự chú ý của tôi hoàn toàn bị thu hút bởi hướng mà người này chỉ.
Lò hoả táng ở Bắc Hải này vậy mà lại ở phía đông!
Lò hoả táng chính là trạm thứ nhất trên con đường vãng sinh, bình thường đều đặt ở phía tây, còn phía đông chính là điều tối kỵ trong phong thuỷ!
Được lắm, lần này độ khó càng cao.
Tôi xách ba lô lên, cúi đầu chạy về phía đông.
Vị trí của lò hoả táng này cũng không khó tìm, ra khỏi thành phố đi về hướng đông khoảng ba bốn dặm, ống khói khổng lồ của nó liền xuất hiện ở trong tầm mắt, phía trên còn bốc lên khói đen nghi ngút, chứng tỏ lúc này đang thiêu hủy thi thể!
Quả là trời đang giúp tôi rồi.
****
Dầu xác tươi tuy không phải là loại tốt nhất nhưng là loại dễ kiếm nhất.
Ống khói của lò hỏa táng hàng năm đều cần phải dọn dẹp, những người phụ trách công việc này là những người thực sự không có tiền để sống qua ngày, nếu không thì chẳng ai lại muốn chui vào nơi xui xẻo này.
Mà những người trông coi lò hoả táng thường là loại người không kiêng dè bất cứ thứ gì, sau khi dính xui xẻo, nếu như có thể dùng cái xui xẻo này kiếm nhiều một khoản, bọn họ cũng vui vẻ, bởi vậy sau khi đốt thi thể xong bọn họ đều sẽ thu thập dầu xác!
Tôi tăng nhanh tốc độ, nghĩ cách mua được lô dầu xác này trước khi nó được bán.
Chuyện này nghe thì có vẻ chỉ là một vụ mua bán nhưng lại không dễ dàng thực hiện, những người làm nghề này lâu năm đều đã có khách mua cố định để có thể đảm bảo việc mua bán được an toàn, còn đối với một gương mặt xa lạ như tôi thì họ tuyết đối sẽ không thừa nhận là mình có thứ này trong tay.
Càng tới gần lò hỏa táng, tôi càng thấy toàn thân ớn lạnh, sau khi đã bước vào cổng, tôi bất giác rùng mình một cái.
Tôi lập tức dừng bước, hình như có gì đó không ổn, vì lò hoả táng không có hơi người nên lạnh hơn những nơi khác là điều bình thường, nhưng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt thế này thì không thể nào rung mình được.
Chẳng lẽ có gì đó kì lạ sao?
Tôi cảnh giác quan sát xung quanh, nhưng kết cấu của nhà hỏa táng bình thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
“Chàng trai trẻ, cậu muốn đi đâu?” Một giọng nói khàn khàn từ trong phòng bảo vệ truyền ra.
Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông già khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi, đang nhìn tôi với đôi mắt đục ngầu.
“Ông à, cháu, cháu chỉ muốn đến tiễn người thân của mình thôi...” Tôi nói với giọng ngắt quãng, mắt dần đỏ lên.
Nghe vậy, sắc mặt ông cụ nhất thời vặn vẹo, tôi tưởng rằng ông ta không tin, đang định lên tiếng thì ông ta lập tức rụt đầu vào rồi cất giọng nói: “Mau vào đi.”
Tôi có chút ngạc nhiên, không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy, nhưng ngoài mặt tôi không tỏ ra gì cả mà buồn bã bước vào trong.
Lò hoả táng rất dễ tìm, chỉ cần đi vòng qua phòng tưởng niệm, đi về phía trước vài bước là tới.
Nhưng mà tình huống có chút kì quái, lò hoả tang đang hoạt động nhưng nơi nghỉ ngơi cho người thân ở phía trước lại trống rỗng, khó trách, khó trách vừa rồi ông già kia lại nhìn tôi với vẻ kì quái, cái này sợ rằng là thi thể không có người nhận?
Bình thường thi thể không có người nhận sẽ được đặt ở nhà xác một thời gian, sau khi đã xác định không có người nhận lại thì sẽ làm thủ tục thiêu huỷ, rất có thể tôi đã gặp phải loại tình huống này.
Tuy rằng rất không phù hợp nhưng tôi vẫn âm thầm vui vẻ.
Hai nhân viên trông coi lò hoả táng đang ngồi trên lan can hành lang bên cạnh, nhìn qua giống như đang ngủ.
Tôi đứng ở bên cạnh yên lặng đánh giá hai người bọn họ, một người trạc tuổi với ông già ở cửa kia, rất gầy, nhưng như thế lại rất phù hợp với tính chất công việc này, người còn lại rất trẻ, cùng lắm cũng chưa tới ba mươi tuổi.
Người trẻ tuổi này có bộ râu ria xồm xoàm, làm sao có thể làm công việc này?
Tôi nghi hoặc trong lòng, quan sát kĩ hai người này một lần rồi mới chậm rãi bước lên phía trước nói đã quấy rầy.
Một già một trẻ đồng thời ngẩng đầu lên nhìn khiến tôi sửng sốt, người lớn tuổi kia dáng vẻ khô khan, một đôi mắt nhìn người không có một tia dao động, ngược lại người thnah niên trẻ thoạt nhìn tương đối bình thường, chỉ là ánh mắt đánh giá người kia làm cho người ta vô cùng không thoải mái, phảng phất như đang đánh giá thương phẩm.
“Có chuyện gì?”
Người mở miệng chính là người đàn ông trẻ tuổi kia còn ông già chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi, xem tôi như không khí.