Chương 723 Ngọc Cửu Long
Khi những người đó đang chập trùng lên xuống ở trong biển, ánh mắt của tôi cũng chập trùng lên xuống theo đám người bọn họ, năm phút đồng hồ.... mười phút đồng hồ, thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng tin tức mà bọn họ truyền về đều là không tìm thấy…
"Lão Yên, Nha Tử..." Ngay khi tôi vừa quay đầu nhìn về phía lão Yên thì con ngươi đã lập tức trừng lớn, sau đó trực tiếp đẩy ông ấy ra rồi dùng tay không bổ về phía con dao sắc bén đang đâm tới.
Phằng!
Một tiếng súng vang lên, trên con dao sắc lóe lên tia lửa, khiến tôi chỉ cảm thấy lúc đó dường như mình đã nhìn thấy Diêm Vương đang vẫy gọi.
Lão Yên nhanh chóng quay người rồi rút dao găm ra nghênh tiếp, khiến cho đường dao kia lập tức bị chặn lại, trong khi Côn Bố ở phía bên kia đã thả ra năm, sáu con cổ trùng chặn lại đường rút lui của người này.
Người này mặc một bộ đồ vải thô, toàn thân được bao bọc kín mít, chỉ để lại một đôi mắt ở bên ngoài, trong đôi mắt đục ngầu không có chút cảm xúc nào, mặc dù bản thân đã bị chúng tôi vây quanh nhưng gã lại không hề có chút hoảng hốt nào.
“Mẹ nó người nào nổ súng vậy?” Lão Yên chỉ liếc nhìn người như cá trong chậu này một cái, sau đó hét toáng lên.
Những ngư dân phía sau cũng trở nên rối loạn, chỉ thấy bọn họ lộ ra sự hoảng hốt sợ hãi mà nhìn về phía chúng tôi, thậm chí có người còn chạy về phía chúng tôi, nhìn dáng vẻ này hẳn là muốn xem tiếng động vừa rồi là gì.
Trịnh Tam lao tới phía trước, sắc mặt của ông ta đen như đáy nồi, sau đó phẫn nộ chất vấn chúng tôi tại sao lại quấy rầy lễ hội Long Vương của bọn họ?
Còn nhóm ngư dân cũng chuyển từ sợ hãi trước tiếng súng thành bối rối vì lễ hội Long Vương bị phá hủy, thậm chí có người còn khua chiêng gõ trống, hi vọng có thể gọi thuyền đánh cá trở về, nhưng thuyền đánh cá đã ra biển từ lâu, ngay cả cái bóng còn không thấy, cho nên đương nhiên là không thể trở về địa điểm xuất phát được.
"Đều câm miệng hết! Ông đây hỏi lại vừa rồi con mẹ nó là ai nổ súng?" Sắc mặt của lão Yên còn âm trầm hơn cả Trịnh Tam, trông như muốn ăn thịt người ta vậy.
Tôi hiểu cảm xúc này của ông ấy, bởi vì nếu chẳng may góc độ của viên đạn bắn lên lưỡi đao vừa rồi có chút sai lệch thôi thì lúc này tôi đã chết luôn rồi.
Cho nên điều này hoàn toàn không phải là để cứu người, mà là muốn thừa cơ giết người.
Tôi quét mắt nhìn một vòng mà trong lòng trầm xuống. Nha Tử không có ở đây, Côn Bố không cầm súng, lão Hạ và giáo sư Hứa thì không cần phải nói, huống chi vừa rồi bọn họ đều đang đứng bên cạnh tôi, cho nên việc bọn họ có nổ súng hay không thì quá rõ ràng rồi.
Vậy thì kẻ nổ súng là ngư dân…
Khi những người đó đang chập trùng lên xuống ở trong biển, ánh mắt của tôi cũng chập trùng lên xuống theo đám người bọn họ, năm phút đồng hồ.... mười phút đồng hồ, thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng tin tức mà bọn họ truyền về đều là không tìm thấy…
"Lão Yên, Nha Tử..." Ngay khi tôi vừa quay đầu nhìn về phía lão Yên thì con ngươi đã lập tức trừng lớn, sau đó trực tiếp đẩy ông ấy ra rồi dùng tay không bổ về phía con dao sắc bén đang đâm tới.
Phằng!
Một tiếng súng vang lên, trên con dao sắc lóe lên tia lửa, khiến tôi chỉ cảm thấy lúc đó dường như mình đã nhìn thấy Diêm Vương đang vẫy gọi.
Lão Yên nhanh chóng quay người rồi rút dao găm ra nghênh tiếp, khiến cho đường dao kia lập tức bị chặn lại, trong khi Côn Bố ở phía bên kia đã thả ra năm, sáu con cổ trùng chặn lại đường rút lui của người này.
Người này mặc một bộ đồ vải thô, toàn thân được bao bọc kín mít, chỉ để lại một đôi mắt ở bên ngoài, trong đôi mắt đục ngầu không có chút cảm xúc nào, mặc dù bản thân đã bị chúng tôi vây quanh nhưng gã lại không hề có chút hoảng hốt nào.
“Mẹ nó người nào nổ súng vậy?” Lão Yên chỉ liếc nhìn người như cá trong chậu này một cái, sau đó hét toáng lên.
Những ngư dân phía sau cũng trở nên rối loạn, chỉ thấy bọn họ lộ ra sự hoảng hốt sợ hãi mà nhìn về phía chúng tôi, thậm chí có người còn chạy về phía chúng tôi, nhìn dáng vẻ này hẳn là muốn xem tiếng động vừa rồi là gì.
Trịnh Tam lao tới phía trước, sắc mặt của ông ta đen như đáy nồi, sau đó phẫn nộ chất vấn chúng tôi tại sao lại quấy rầy lễ hội Long Vương của bọn họ?
Còn nhóm ngư dân cũng chuyển từ sợ hãi trước tiếng súng thành bối rối vì lễ hội Long Vương bị phá hủy, thậm chí có người còn khua chiêng gõ trống, hi vọng có thể gọi thuyền đánh cá trở về, nhưng thuyền đánh cá đã ra biển từ lâu, ngay cả cái bóng còn không thấy, cho nên đương nhiên là không thể trở về địa điểm xuất phát được.
"Đều câm miệng hết! Ông đây hỏi lại vừa rồi con mẹ nó là ai nổ súng?" Sắc mặt của lão Yên còn âm trầm hơn cả Trịnh Tam, trông như muốn ăn thịt người ta vậy.
Tôi hiểu cảm xúc này của ông ấy, bởi vì nếu chẳng may góc độ của viên đạn bắn lên lưỡi đao vừa rồi có chút sai lệch thôi thì lúc này tôi đã chết luôn rồi.
Cho nên điều này hoàn toàn không phải là để cứu người, mà là muốn thừa cơ giết người.
Tôi quét mắt nhìn một vòng mà trong lòng trầm xuống. Nha Tử không có ở đây, Côn Bố không cầm súng, lão Hạ và giáo sư Hứa thì không cần phải nói, huống chi vừa rồi bọn họ đều đang đứng bên cạnh tôi, cho nên việc bọn họ có nổ súng hay không thì quá rõ ràng rồi.
Vậy thì kẻ nổ súng là ngư dân…
****7:
Tôi thở ra một hơi, lão Yên hiển nhiên cũng đã phát hiện ra mà trừng mắt nhìn về phía Trịnh Tam, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là lần thứ hai, nếu như lại có thêm lần nữa thì cái thôn Phong Thu này không cần ở ẩn nữa.”
Nhưng Trịnh Tam lại dường như không hề có chút kiêng kỵ nào, chỉ thấy ông ta cười lạnh hai tiếng nói: "Lễ hội Long Vương ngày mùng bảy hàng tháng ở thôn chúng tôi là một sự kiện cực kỳ lớn, nếu đắc tội Long Vương thì cả năm đều không thể bắt được cá tôm. Hiện tại bị các người làm loạn như vậy, chúng tôi không thể cam tâm tình nguyện bỏ qua được!”
"Trưởng thôn, đuổi bọn họ ra ngoài!"
Một người đàn ông mặt đen lộ ra thần sắc kích động: “Hai đứa trẻ nhà Xuân Nương đều bị bọn họ hại chết, trên người của đám người này mang theo bệnh dịch.”
Người được gọi là trưởng thôn chính là ông già chủ trì lễ hội Long Vương, chỉ thấy ông ta đưa chiếc chiêng cho chàng trai trẻ ở một bên rồi lấy tốc độ không tương xứng với tuổi tác mà chạy mấy bước tới đây.
Ông ta nhìn chằm chằm vào đám người đang vây quanh chúng tôi, nhưng lại không thể nhìn ra cảm xúc vui mừng hay tức giận gì mà chỉ thản nhiên nói: “Chúng ta còn chưa xác định rõ là ai muốn giết người, sao lại tự mình gây rắc rối rồi?”
Lão Yên vung tay lên rồi yêu cầu Côn Bố hộ tống người đang bị bao vây kín mít kia về thôn, sau khi nói ra vài câu tàn nhẫn xong thì nổi giận đùng đùng mang theo mấy người chúng tôi rời đi.
Chúng tôi vừa đi được vài bước thì giữa các ngư dân lại truyền ra một trận rối loạn khác. Hai đứa nhỏ kia đã tìm được rồi.
Tảng đá lớn ở trong lòng tôi buông xuống khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sau đó chỉ hỏi lão Yên đã sắp xếp như thế nào mà có thể kịp thời làm được như thế?
“Sắp xếp gì?” Nhưng không ngờ lão Yên lại lộ ra ánh mắt kỳ quái mà nhìn về phía tôi.
Tôi hất cằm, nói là người trước mặt này không phải là người ông ấy mang đến để cứu vãn tình thế sao?
Nhưng sắc mặt của lão Yên lại tối sầm lại, mà tôi cũng ý thức được là có gì đó không đúng, bởi vì tư thế vừa rồi kia nói là tới cứu vãn tình thế thì chắc hẳn sẽ không ai tin.
Ngay khi chúng tôi vừa về đến nhà, Nha Tử một thân dính nước lo lắng đến mức dậm chân, sau đó túm lấy tôi hỏi đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì?
Thế nhưng tôi cũng biết không nhiều, nên không có cách nào có thể trả lời anh ta được, chỉ có thể kêu anh ta ở một bên đợi.