← Quay lại trang sách

Chương 724 Ngọc Cửu Long

Mà lúc này anh ta cũng chú ý tới trong chúng tôi có người ngoài nên lập tức thu lại sắc mặt, sau đó tỏ vẻ muốn đi thay quần áo trước rồi lại đến.

Lão Yên ngồi trên ghế, lười biếng liếc mắt nhìn về phía người đã đánh lén chúng tôi: “Ha hả, cậu cho rằng bản thân bọc thành như vậy là tôi không nhận ra cậu sao?”

Tôi giật mình, sau đó vội vàng cẩn thận đánh giá người này, nhưng tôi lại phát hiện mình thật sự không quen biết đối phương.

Lão Yên hút một điếu thuốc rồi gạt nhẹ tàn thuốc lá: “Ông ta thế mà bỏ được tiền vốn đó, ngay cả cậu cũng đẩy ra được.”

Tôi càng ngạc nhiên hơn, bởi vì kỳ thật thân thủ của người này chẳng ra gì, nếu không thì người này đã không bị chúng tôi khống chế dễ dàng như vậy.

Nhưng lão Yên lại không nói gì, chỉ kêu Côn Bộ trói người đó lại rồi ném vào phòng.

Côn Bố cũng không nói hai lời mà dùng dây gai trói thật chặt, nhưng trước khi người này bị đẩy vào phòng thì gã lại lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, nhìn đến mức khiến tôi dựng tóc gáy.

Lão Yên dập tắt tàn thuốc, sau đó hỏi tôi có biết khi nào cô Tứ trở về không?

“Không chắc lắm, ngài ấy chỉ nói là kêu mọi người chờ thôi.” Tôi lắc nhẹ đầu.

Lão Yên thở ra một hơi, khiến cho mùi khói bao trùm cả căn phòng chính: “Không thể đợi được nữa!”

Tôi nhước mí mắt nhìn ông ấy chằm chằm, nhưng ông ấy không có giải thích mà chỉ kêu chúng tôi nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, chờ đến khi thuyền đánh cá trở về địa điểm xuất phát thì cũng là lúc chúng tôi sẽ hành động.

Nói xong, ông ấy xách theo một cái túi rồi rời khỏi nhà, mà mọi người cũng không ai lên tiếng.

Tôi bước vào phòng và sắp xếp lại ba lô của mình, chỉ để lại những gì có thể dùng đến, còn những cái khác đều được chất đống sang bên cạnh.

Lão Yên không nói bất cứ điều gì, mà tôi cũng không biết mình phải làm gì, cho nên chỉ có thể đề phòng trước.

Mặt trời đang dần dần di chuyển về hướng tây, vào khoảng bốn giờ, lão Yên vội vàng từ bên ngoài trở về, nói là thuyền đánh cá đã sắp tới gần bến cảng, kêu chúng tôi nắm chặt thời gian.

Còn ông ấy thì đi vào phòng của đội trưởng Bạch, chẳng mấy chốc trong phòng đã truyền ra âm thanh trầm thấp của ông ấy, đội trưởng Bạch thỉnh thoảng sẽ đáp lại một hai câu, nhưng vì âm thanh quá nhỏ nên tôi hoàn toàn không thể nghe được bọn họ đang thảo luận điều gì.

Mà chúng tôi cũng không có thứ gì cần thu dọn, cho nên cả đám đều tập hợp ở trong phòng chính, sau khi chờ khoảng năm sáu phút thì lão Yên mới đi ra.

Ông ấy quét mắt nhìn chúng tôi, phân phó với tốc độ rất nhanh: “Côn Bố, cậu đi theo dõi những chiếc thuyền đánh cá sắp trở về địa điểm xuất phát, xem thử tình hình đánh bắt hôm nay rồi dùng bộ đàm truyền tin cho tôi.

Nha Tử, cậu vào trong thôn đi dạo, xem thử bầu không khí ở trong nhà của nhóm ngư dân.

Lão Hạ, ông đi cùng với lão Hứa xem thử ở trong cái làng chài này có đồ cổ nào không.

Trường An, cậu đi theo tôi!”

Ông ấy phân phó nhanh chóng, những người khác cũng nhanh chóng đáp lại.

Ngay lúc ông ấy vừa nói xong thì đám người Côn Bố đã rời khỏi phòng.

"Lão Yên, rốt cuộc thì ông muốn làm gì vậy?” Tôi khó hiểu hỏi.

Lão Yên cười lạnh một tiếng, nói nếu đã hoài nghi có quỷ, vậy thì để quỷ tự mình xuất hiện.

Tôi cau mày, sau đó nhớ lại những gì đã xảy ra trong hai ngày này một lần, nhưng vẫn không hiểu được thứ mà ông ấy gọi là quỷ có ý gì.

Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều thì lão Yên đã bước ra tới cửa, tôi vội vàng theo sau, sau đó mới phát hiện ra tất cả những thứ mà tôi mang từ thành phố Bắc Hải tới đều được ông ấy đeo trên lưng.

Mặc dù những thứ này được dùng để trừ tà, nhưng chúng lại không hề có chút liên quan gì đến nghề nghiệp của chúng tôi.

Lão Yên mở túi đựng vàng ra, sau đó chia thành hai cái túi nhỏ rồi đưa cho tôi một cái, kêu tôi rắc xuống một ít ở dưới góc chân tường mỗi nhà.

“Chú ý đừng để bị phát hiện.”

Lão Yên dặn dò: "Cậu phụ trách khu vực này, chờ đến khi rải xong rồi thì đến nơi này tụ họp với tôi!”

Tôi tiếp nhận cái túi, cũng không hỏi gì nhiều mà lập tức chạy đi.

Bởi vì thái độ của lão Yên đã rất rõ ràng, chính là sẽ không nói cho chúng tôi biết.

Việc rải vàng ở dưới góc chân tường mỗi nhà mà không bị phát hiện cũng không khó, bởi vì lúc này là thời điểm thuyền đánh cá trở về địa điểm xuất phát, người ở trong nhà có thể giúp đỡ một tay đều đã đi ra bờ biển, còn những người phụ nữ và trẻ em ở nhà cũng tiến vào phòng bếp, chỉ cần tôi chú ý một chút là sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Động tác của tôi rất nhanh, đảo mắt một cái đã gần như rải xong, nhưng ngay lúc tôi đang rải hết số vàng còn lại ở dưới góc chân tường ngôi nhà cuối cùng thì tôi lại nhìn thấy một thứ.

Ồ?

Tôi nheo mắt lại, thứ này bị chôn ở dưới góc chân tường nhà, chắc là bị nước mưa cọ rửa, cho nên lúc này mới lộ ra một nửa như thế, nhưng điều quan trọng là thứ này dù có nhìn thế nào thì cũng không giống như là sản phẩm của làng chài.

Tôi nhìn xung quanh thì thấy không có ai đang nhìn mình nên vội vàng lấy con dao găm ra rồi đào nó lên, thậm chí còn không thèm nhìn kỹ đã nhét vào trong túi, sau khi khôi phục lại góc chân tường như ban đầu thì nhanh chóng chạy về chỗ tụ hợp.

Mà lúc này anh ta cũng chú ý tới trong chúng tôi có người ngoài nên lập tức thu lại sắc mặt, sau đó tỏ vẻ muốn đi thay quần áo trước rồi lại đến.

Lão Yên ngồi trên ghế, lười biếng liếc mắt nhìn về phía người đã đánh lén chúng tôi: “Ha hả, cậu cho rằng bản thân bọc thành như vậy là tôi không nhận ra cậu sao?”

Tôi giật mình, sau đó vội vàng cẩn thận đánh giá người này, nhưng tôi lại phát hiện mình thật sự không quen biết đối phương.

Lão Yên hút một điếu thuốc rồi gạt nhẹ tàn thuốc lá: “Ông ta thế mà bỏ được tiền vốn đó, ngay cả cậu cũng đẩy ra được.”

Tôi càng ngạc nhiên hơn, bởi vì kỳ thật thân thủ của người này chẳng ra gì, nếu không thì người này đã không bị chúng tôi khống chế dễ dàng như vậy.

Nhưng lão Yên lại không nói gì, chỉ kêu Côn Bộ trói người đó lại rồi ném vào phòng.

Côn Bố cũng không nói hai lời mà dùng dây gai trói thật chặt, nhưng trước khi người này bị đẩy vào phòng thì gã lại lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, nhìn đến mức khiến tôi dựng tóc gáy.

Lão Yên dập tắt tàn thuốc, sau đó hỏi tôi có biết khi nào cô Tứ trở về không?

“Không chắc lắm, ngài ấy chỉ nói là kêu mọi người chờ thôi.” Tôi lắc nhẹ đầu.

Lão Yên thở ra một hơi, khiến cho mùi khói bao trùm cả căn phòng chính: “Không thể đợi được nữa!”

Tôi nhước mí mắt nhìn ông ấy chằm chằm, nhưng ông ấy không có giải thích mà chỉ kêu chúng tôi nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, chờ đến khi thuyền đánh cá trở về địa điểm xuất phát thì cũng là lúc chúng tôi sẽ hành động.

Nói xong, ông ấy xách theo một cái túi rồi rời khỏi nhà, mà mọi người cũng không ai lên tiếng.

Tôi bước vào phòng và sắp xếp lại ba lô của mình, chỉ để lại những gì có thể dùng đến, còn những cái khác đều được chất đống sang bên cạnh.

Lão Yên không nói bất cứ điều gì, mà tôi cũng không biết mình phải làm gì, cho nên chỉ có thể đề phòng trước.

Mặt trời đang dần dần di chuyển về hướng tây, vào khoảng bốn giờ, lão Yên vội vàng từ bên ngoài trở về, nói là thuyền đánh cá đã sắp tới gần bến cảng, kêu chúng tôi nắm chặt thời gian.

Còn ông ấy thì đi vào phòng của đội trưởng Bạch, chẳng mấy chốc trong phòng đã truyền ra âm thanh trầm thấp của ông ấy, đội trưởng Bạch thỉnh thoảng sẽ đáp lại một hai câu, nhưng vì âm thanh quá nhỏ nên tôi hoàn toàn không thể nghe được bọn họ đang thảo luận điều gì.

Mà chúng tôi cũng không có thứ gì cần thu dọn, cho nên cả đám đều tập hợp ở trong phòng chính, sau khi chờ khoảng năm sáu phút thì lão Yên mới đi ra.

Ông ấy quét mắt nhìn chúng tôi, phân phó với tốc độ rất nhanh: “Côn Bố, cậu đi theo dõi những chiếc thuyền đánh cá sắp trở về địa điểm xuất phát, xem thử tình hình đánh bắt hôm nay rồi dùng bộ đàm truyền tin cho tôi.

Nha Tử, cậu vào trong thôn đi dạo, xem thử bầu không khí ở trong nhà của nhóm ngư dân.

Lão Hạ, ông đi cùng với lão Hứa xem thử ở trong cái làng chài này có đồ cổ nào không.

Trường An, cậu đi theo tôi!”

Ông ấy phân phó nhanh chóng, những người khác cũng nhanh chóng đáp lại.

Ngay lúc ông ấy vừa nói xong thì đám người Côn Bố đã rời khỏi phòng.

"Lão Yên, rốt cuộc thì ông muốn làm gì vậy?” Tôi khó hiểu hỏi.

Lão Yên cười lạnh một tiếng, nói nếu đã hoài nghi có quỷ, vậy thì để quỷ tự mình xuất hiện.

Tôi cau mày, sau đó nhớ lại những gì đã xảy ra trong hai ngày này một lần, nhưng vẫn không hiểu được thứ mà ông ấy gọi là quỷ có ý gì.

Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều thì lão Yên đã bước ra tới cửa, tôi vội vàng theo sau, sau đó mới phát hiện ra tất cả những thứ mà tôi mang từ thành phố Bắc Hải tới đều được ông ấy đeo trên lưng.

Mặc dù những thứ này được dùng để trừ tà, nhưng chúng lại không hề có chút liên quan gì đến nghề nghiệp của chúng tôi.

Lão Yên mở túi đựng vàng ra, sau đó chia thành hai cái túi nhỏ rồi đưa cho tôi một cái, kêu tôi rắc xuống một ít ở dưới góc chân tường mỗi nhà.

“Chú ý đừng để bị phát hiện.”

Lão Yên dặn dò: "Cậu phụ trách khu vực này, chờ đến khi rải xong rồi thì đến nơi này tụ họp với tôi!”

Tôi tiếp nhận cái túi, cũng không hỏi gì nhiều mà lập tức chạy đi.

Bởi vì thái độ của lão Yên đã rất rõ ràng, chính là sẽ không nói cho chúng tôi biết.

Việc rải vàng ở dưới góc chân tường mỗi nhà mà không bị phát hiện cũng không khó, bởi vì lúc này là thời điểm thuyền đánh cá trở về địa điểm xuất phát, người ở trong nhà có thể giúp đỡ một tay đều đã đi ra bờ biển, còn những người phụ nữ và trẻ em ở nhà cũng tiến vào phòng bếp, chỉ cần tôi chú ý một chút là sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Động tác của tôi rất nhanh, đảo mắt một cái đã gần như rải xong, nhưng ngay lúc tôi đang rải hết số vàng còn lại ở dưới góc chân tường ngôi nhà cuối cùng thì tôi lại nhìn thấy một thứ.

Ồ?

Tôi nheo mắt lại, thứ này bị chôn ở dưới góc chân tường nhà, chắc là bị nước mưa cọ rửa, cho nên lúc này mới lộ ra một nửa như thế, nhưng điều quan trọng là thứ này dù có nhìn thế nào thì cũng không giống như là sản phẩm của làng chài.

Tôi nhìn xung quanh thì thấy không có ai đang nhìn mình nên vội vàng lấy con dao găm ra rồi đào nó lên, thậm chí còn không thèm nhìn kỹ đã nhét vào trong túi, sau khi khôi phục lại góc chân tường như ban đầu thì nhanh chóng chạy về chỗ tụ hợp.