← Quay lại trang sách

Chương 725 Ngọc Cửu Long

Lão Yên đã đợi sẵn ở đó, cho nên vừa nhìn thấy tôi đã vội hỏi tôi có phải đã bị phát hiện rồi không?

"Không có, chỉ là do tôi phát hiện ra một thứ." Tôi lấy thứ mà mình vừa đào được ra khỏi túi.

Thứ này có vỏ kim loại và trông giống như một quả bóng, tôi chỉ cảm thấy nó trông rất quen mắt, nhưng trên thực tế lại nhìn không ra nó là thứ gì.

Ngược lại là lão Yên vừa nhìn thấy nó đã lập tức thay đổi sắc mặt rồi hỏi tôi đã lấy nó ở đâu, sau khi tôi trả lời thì vẻ mặt của ông ấy càng thêm thâm trầm.

“Sao vậy?" Tôi tò mò hỏi.

Bàn tay cầm cái thứ bằng kim loại kia của lão Yên siết chặt đến mức trắng bệch, cả khuôn mặt còn có chút vặn vẹo: "Thứ này là máy thăm dò."

Lão Yên giải thích rằng đây là máy dò tìm chất lượng nước biển chỉ có các nhà nghiên cứu trong lĩnh vực này mới có món đồ chơi này.

"Cái này … Những nhân viên nghiên cứu này có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Trong lòng tôi phát lạnh, bởi vì thứ này không phải bị thất lạc mà là cố ý chôn ở đây!

Lão Yên đã đợi sẵn ở đó, cho nên vừa nhìn thấy tôi đã vội hỏi tôi có phải đã bị phát hiện rồi không?

"Không có, chỉ là do tôi phát hiện ra một thứ." Tôi lấy thứ mà mình vừa đào được ra khỏi túi.

Thứ này có vỏ kim loại và trông giống như một quả bóng, tôi chỉ cảm thấy nó trông rất quen mắt, nhưng trên thực tế lại nhìn không ra nó là thứ gì.

Ngược lại là lão Yên vừa nhìn thấy nó đã lập tức thay đổi sắc mặt rồi hỏi tôi đã lấy nó ở đâu, sau khi tôi trả lời thì vẻ mặt của ông ấy càng thêm thâm trầm.

“Sao vậy?" Tôi tò mò hỏi.

Bàn tay cầm cái thứ bằng kim loại kia của lão Yên siết chặt đến mức trắng bệch, cả khuôn mặt còn có chút vặn vẹo: "Thứ này là máy thăm dò."

Lão Yên giải thích rằng đây là máy dò tìm chất lượng nước biển chỉ có các nhà nghiên cứu trong lĩnh vực này mới có món đồ chơi này.

"Cái này … Những nhân viên nghiên cứu này có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Trong lòng tôi phát lạnh, bởi vì thứ này không phải bị thất lạc mà là cố ý chôn ở đây!

****8:

Lão Yên liếc mắt nhìn tôi rồi nói: “Không sai, đối với các nhà nghiên cứu mà nói, thứ này không được tính là một khí cụ tinh vi, cho nên không cần thiết phải cố tình chôn đi như vậy, chính vì thế thứ này hẳn là bị nhóm ngư dân chôn xuống rồi.”

Càng nghĩ da đầu tôi càng tê dại, mà lão Yên cũng đã lấy bộ đàm ra và liên lạc với Nha Tử, kêu anh ta dựa trên nhiệm vụ ban đầu của mình mà tiến hành đào bới khu vực xung quanh gần nhà của nhóm ngư dân xem có phát hiện ra điều gì khác lạ không.

Lão Yên nhét dụng cụ kim loại vào trong túi, sau đó nhỏ giọng nói: “Thứ mà vàng này khảo nghiệm chính là ác niệm ở trong lòng của con người.

Tôi đã đặc biệt tìm hiểu thì biết người của khu vực Bắc Hải này rất tin tưởng vào quan niệm vàng có thể xua đuổi tà ma!

Nếu bọn họ nhìn thấy thứ này thì nhất định sẽ có điều khác thường, mà sự khác thường này không thể thoát khỏi tầm mắt của Nha Tử."

Tôi nghi ngờ hỏi ông ấy việc phát hiện ra sự khác thường này có ích lợi gì, nhưng ông ấy chỉ cau mày nói rằng đó chỉ là để tìm ra bước đột phá.

Sau đó ông ấy lại lấy tiền Ngũ Đế ra rồi đeo lên cổ tay, về phần dầu xác thì chỉ kêu tôi cầm lấy chứ không nói cho tôi biết cách sử dụng.

Lúc sau hai chúng tôi lại tìm chỗ để ngồi, chờ tin tức từ Côn Bố.

Tôi buồn bực ngán ngẩm nhìn về phía biển rộng ở phương xa, những chiếc thuyền đánh cá đã bắt đầu cập bến, tiếng chiêng trống vang trời và tiếng bộ đàm vang lên cùng lúc.

Trong giọng nói của Côn Bố mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi: Mùa màng bội thu, thuyền đánh cá nào cũng đầy ắp.

Cuối cùng, anh ta còn nói thêm một câu: Số lượng trong vụ thu hoạch này thật đáng kinh ngạc, thật sự là có chút không thể tin được!

Nhưng lão Yên chỉ trả lời một câu “đã biết” rồi yêu cầu Côn Bố tiếp tục nhìn chằm chằm, chú ý đến trạng thái của nhóm ngư dân và cả trạng thái của mấy con cá kia.

“Chẳng lẽ ông đang nghi ngờ nhóm ngư dân đánh cá này có gì đó quái lạ sao?” Tôi hỏi.

Lão Yên hừ một tiếng rồi nói: “Đương nhiên, cậu đã từng nhìn thấy cái làng chài nào mỗi tháng đều sẽ tổ chức lễ hội Long Vương chưa?”

Tôi cứng họng, vốn nghĩ rằng ông ấy sẽ nói ra lý do không thể tưởng nào đó, nhưng không ngờ lại là khía cạnh này.

"Điều mà lễ hội Long Vương khẩn cầu chính là mưa thuận gió hòa. Tuy thời gian ở mỗi nơi mỗi khác, nhưng hầu hết đều là một năm tổ chức một lần, bởi vì điều này sẽ hao phí tiền bạc và nhân lực.

Nhưng việc tháng nào cũng đều tổ chức như thế, vậy cái làng chài này có thể không kỳ quái sao?”

Lão Yên ngậm điếu thuốc rồi kêu tôi rời đi.

Tôi hỏi ông ấy đi đâu, chỉ thấy ông ấy cau mày nói là đi xem thử thôn làng này rốt cuộc có chỗ nào kỳ lạ không.

Tôi đi theo ông ấy quẹo một đường đến trước một ngôi nhà tương đối hẻo lánh ở trong làng, lão Yên chỉ tay vào bên trong rồi hỏi tôi có biết nơi này là đâu không?

Tôi cẩn thận nhìn thoáng qua rồi cau mày, mặc dù ngôi nhà trông có vẻ tồi tàn nhưng nếu nhìn kỹ thì bên trong tựa hồ rất kiên cố, mà thông qua khe cửa là có thể thấy bên trong rất sạch sẽ, rõ ràng khác hẳn với bên ngoài.

"Miếu Long Vương?" Tôi suy đoán.

Lão Yên gật nhẹ đầu rồi nói là trước đó ông ấy đã chú ý tới căn phòng này, lúc mới đầu ông ấy còn nghĩ đây là phòng thờ, nhưng sau lại phát giác cái này không đúng, bởi vì nếu đây là phòng thờ thì có vẻ hơi lớn so với quy mô của làng chài này.

Bố cục cũng không đúng. Mãi cho đến hôm nay khi nhìn thấy lễ hội Long Vương thì lúc này ông ấy mới nghĩ đến một khả năng khác.

“Chúng ta phải đi vào à?” Tôi đẩy cửa ra, dường như cửa không khóa nên tôi quay đầu hỏi lão Yên.

Chỉ là lão Yên lại tỏ ra thần bí rồi chỉ tay vào tôi: "Muốn vào thì cũng là cậu vào!"

Tôi hỏi ông ấy đi vào làm gì, ông ấy nói là muốn đi gặp người.

"Trường An, có nhìn thấy cái gì ở trong miếu Long Vương thì cậu không cần phải cảm thấy kinh ngạc, đợi lát nữa hẵng nói cho tôi nghe.”

Lão Yên cẩn thận dặn dò, bộ dạng này của ông ấy giống như đã đoán được nơi này có cái gì vậy.