← Quay lại trang sách

Chương 726 Ngọc Cửu Long

Tôi bị ánh mắt này của ông ấy nhìn đến rợn tóc gáy, nhưng bản thân vẫn lộ ra sắc mặt bình tĩnh mà gật đầu một cái, sau một tiếng cọt kẹt, cánh cửa bị đẩy ra một khe hở, mà tôi cũng theo đó bước vào.

Dưới sắc trời tối sầm, ngay khi cửa vừa đóng lại thì tầm mắt của tôi liền gặp trở ngại, khiến tôi phải đứng nguyên tại chỗ đợi một hồi lâu mới có thể thấy rõ đường, sau đó mới đi về phía trước được.

Bên ngoài ngôi nhà là một khoảng sân, thoạt nhìn không có chỗ nào khác biệt, nhưng cửa bên trong đã bị khóa lại, phía trên có khắc hoa văn rồng, bởi vì màu sắc của nó trông giống với màu của cửa nên lúc ở bên ngoài không thể nhìn ra được.

Con rồng kia giương nanh múa vuốt như muốn bay từ trên cửa xuống, còn cặp mắt thì sống động đến mức khiến tôi nhìn có chút sợ hãi.

Sau khi ổn định lại tâm tình, tôi mới lấy từ trong túi ra một đoạn dây kẽm rồi bắt đầu mày mò cái ổ khóa.

Loại khóa này thoạt nhìn có vẻ dùng được, nhưng trên thực tế chỉ cần là người có chút kiến thức thôi thì với hai ba phát là đã có thể mở được, cho nên tôi cũng không gặp phải khó khăn gì đã mở được cửa.

Sau khi tiến vào, tôi lập tức trở tay khóa lại ổ khóa lần nữa.

Nhưng lúc vừa đẩy cửa ra thì thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là một bức tượng, phía trên bảng hiệu có khắc ba chữ “Miếu Long Vương”, nhưng cho dù tôi có nhìn bức tượng kia thế nào thì cũng không thấy nó giống với Long Vương.

Bởi vì bức tượng này là một người phụ nữ trong tay đang kéo trường cung, mặc dù người này mang tư thế hiên ngang nhưng khuôn mặt kia quả thực là của một người phụ nữ.

Người phụ nữ lộ ra thần sắc lạnh nhạt, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phương xa như đang có khó khăn gì đó.

Bức tượng rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết thường xuyên có người tới lau chùi.

Nhưng tại sao vật tế trong miếu Long Vương này lại không phải là Long Vương?

Tôi đè nén sự nghi ngờ ở trong lòng xuống, sau đó cẩn thận quan sát miếu Long Vương một chút rồi rút ra kết luận: sở dĩ miếu Long Vương này bị khóa lại như vậy hẳn là vì đám người xa lạ chúng tôi.

Hơn nữa, nếu xét theo tình hình này, có lẽ miếu Long Vương này thường xuyên có người đến tế bái mới đúng.

Tôi lấy một chiếc máy ảnh loại nhỏ ra rồi chụp một tấm mặt trước của miếu Long Vương, sau đó đi vòng ra sảnh sau, nhưng vừa nhìn một cái đã sợ đến mức suýt đánh rơi máy ảnh.

Sảnh sau chỉ rộng khoảng mười mét vuông, âm u và được chia thành nhiều ô vuông bằng ván gỗ, số lượng của nó ước chừng hai mươi ba mươi ô. Một nửa ô vuông trong số đó đều đã chứa đầy người … Không đúng, nói chính xác hơn thì đó là thi thể!

Có lẽ là do những thi thể này đã được dùng thủ pháp đặc biệt để bảo tồn, cho nên nếu bỏ qua màu da trắng bất thường của bọn họ thì việc bọn họ đứng ở bên trong ô vuông thoạt nhìn như người sống.

Tôi chỉ cảm thấy ba hồn bảy phách của mình đã bị dọa mất một nửa, mà ở nơi này có tổng cộng mười ba bộ thi thể!

Hơn nữa, cách ăn mặc của những người này thoạt nhìn không thuộc về thôn Phong Thu.

"Oẹ!"

Tôi vịn tay vào vách tường và muốn nôn mửa, mặc dù bản thân đã thấy qua không ít thi thể, nhưng còn tươi mới như vậy thì vẫn là rất ít, mà điều gây chú ý của những cỗ thi thể này là cái lớn nhất thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi.

Tôi cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn ở trong lòng, sau khi nhanh chóng chụp lại một bức ảnh xong thì định ra ngoài tìm lão Yên tính sổ, tôi cá là ông ấy đã đoán được cái gì rồi, nhưng lại không thèm nói bất cứ điều gì, cố tình khiến tôi cảm thấy ghê tởm một trận.

Cộc cộc...

Ngay lúc tôi đang định di chuyển thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, trong lòng tôi lộp bộp một cái, cũng may là vừa rồi tôi đã khôi phục ổ khóa về nguyên dạng, nếu không thì hiện tại hành tung đã bị lộ rồi.

Nhưng nơi này chỉ lớn có bấy nhiêu, chờ đến khi người này đi vào thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết!

Tiếng bước chân càng lúc càng gần rồi dừng lại một chút, có lẽ là đối phương đang đứng ở phía trước bức tượng.

Tôi quét mắt một chút rồi lập tức quyết định trốn vào một cái ô vuông tối tăm gần đó, sau đó nín thở và đứng bất động.

Khoảng một phút sau, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, tôi đang đứng ở trong ô vuông lập tức co cóng chân tay lại và giữ nhịp thở ở mức thấp nhất.

Tiếng bước chân đã tiến vào, khiến tôi sợ đến mức đứng sát vào ô vuông.

Nhưng điều làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm là người này không có cầm đèn, chỉ bước hai bước và mang hơi thở nặng nề chập trùng lên xuống ở trong bóng tối.

Tôi không biết người này đang làm gì, chỉ biết là khoảng năm sáu phút sau thì người này đã bước ra ngoài, nhưng ngay lúc tôi nghe thấy tiếng khóa cửa thì trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng.

Không đúng... Mặc dù tôi đã khóa cửa rất kỹ, nhưng bản thân lại không nghe thấy tiếng mở cửa, mà là lúc nghe được tiếng bước chân mới trở nên cảnh giác!

Nói cách khác, người này không phải từ bên ngoài đi vào, mà người này đã ở bên trong ngay từ đầu!

Tôi nhanh chóng chạm vào con dao găm ở trong tay rồi từ từ cúi người xuống, mồ hôi lạnh rơi xuống từng giọt.

Tôi bị ánh mắt này của ông ấy nhìn đến rợn tóc gáy, nhưng bản thân vẫn lộ ra sắc mặt bình tĩnh mà gật đầu một cái, sau một tiếng cọt kẹt, cánh cửa bị đẩy ra một khe hở, mà tôi cũng theo đó bước vào.

Dưới sắc trời tối sầm, ngay khi cửa vừa đóng lại thì tầm mắt của tôi liền gặp trở ngại, khiến tôi phải đứng nguyên tại chỗ đợi một hồi lâu mới có thể thấy rõ đường, sau đó mới đi về phía trước được.

Bên ngoài ngôi nhà là một khoảng sân, thoạt nhìn không có chỗ nào khác biệt, nhưng cửa bên trong đã bị khóa lại, phía trên có khắc hoa văn rồng, bởi vì màu sắc của nó trông giống với màu của cửa nên lúc ở bên ngoài không thể nhìn ra được.

Con rồng kia giương nanh múa vuốt như muốn bay từ trên cửa xuống, còn cặp mắt thì sống động đến mức khiến tôi nhìn có chút sợ hãi.

Sau khi ổn định lại tâm tình, tôi mới lấy từ trong túi ra một đoạn dây kẽm rồi bắt đầu mày mò cái ổ khóa.

Loại khóa này thoạt nhìn có vẻ dùng được, nhưng trên thực tế chỉ cần là người có chút kiến thức thôi thì với hai ba phát là đã có thể mở được, cho nên tôi cũng không gặp phải khó khăn gì đã mở được cửa.

Sau khi tiến vào, tôi lập tức trở tay khóa lại ổ khóa lần nữa.

Nhưng lúc vừa đẩy cửa ra thì thứ đầu tiên tôi nhìn thấy chính là một bức tượng, phía trên bảng hiệu có khắc ba chữ “Miếu Long Vương”, nhưng cho dù tôi có nhìn bức tượng kia thế nào thì cũng không thấy nó giống với Long Vương.

Bởi vì bức tượng này là một người phụ nữ trong tay đang kéo trường cung, mặc dù người này mang tư thế hiên ngang nhưng khuôn mặt kia quả thực là của một người phụ nữ.

Người phụ nữ lộ ra thần sắc lạnh nhạt, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về phương xa như đang có khó khăn gì đó.

Bức tượng rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết thường xuyên có người tới lau chùi.

Nhưng tại sao vật tế trong miếu Long Vương này lại không phải là Long Vương?

Tôi đè nén sự nghi ngờ ở trong lòng xuống, sau đó cẩn thận quan sát miếu Long Vương một chút rồi rút ra kết luận: sở dĩ miếu Long Vương này bị khóa lại như vậy hẳn là vì đám người xa lạ chúng tôi.

Hơn nữa, nếu xét theo tình hình này, có lẽ miếu Long Vương này thường xuyên có người đến tế bái mới đúng.

Tôi lấy một chiếc máy ảnh loại nhỏ ra rồi chụp một tấm mặt trước của miếu Long Vương, sau đó đi vòng ra sảnh sau, nhưng vừa nhìn một cái đã sợ đến mức suýt đánh rơi máy ảnh.

Sảnh sau chỉ rộng khoảng mười mét vuông, âm u và được chia thành nhiều ô vuông bằng ván gỗ, số lượng của nó ước chừng hai mươi ba mươi ô. Một nửa ô vuông trong số đó đều đã chứa đầy người … Không đúng, nói chính xác hơn thì đó là thi thể!

Có lẽ là do những thi thể này đã được dùng thủ pháp đặc biệt để bảo tồn, cho nên nếu bỏ qua màu da trắng bất thường của bọn họ thì việc bọn họ đứng ở bên trong ô vuông thoạt nhìn như người sống.

Tôi chỉ cảm thấy ba hồn bảy phách của mình đã bị dọa mất một nửa, mà ở nơi này có tổng cộng mười ba bộ thi thể!

Hơn nữa, cách ăn mặc của những người này thoạt nhìn không thuộc về thôn Phong Thu.

"Oẹ!"

Tôi vịn tay vào vách tường và muốn nôn mửa, mặc dù bản thân đã thấy qua không ít thi thể, nhưng còn tươi mới như vậy thì vẫn là rất ít, mà điều gây chú ý của những cỗ thi thể này là cái lớn nhất thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi.

Tôi cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn ở trong lòng, sau khi nhanh chóng chụp lại một bức ảnh xong thì định ra ngoài tìm lão Yên tính sổ, tôi cá là ông ấy đã đoán được cái gì rồi, nhưng lại không thèm nói bất cứ điều gì, cố tình khiến tôi cảm thấy ghê tởm một trận.

Cộc cộc...

Ngay lúc tôi đang định di chuyển thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, trong lòng tôi lộp bộp một cái, cũng may là vừa rồi tôi đã khôi phục ổ khóa về nguyên dạng, nếu không thì hiện tại hành tung đã bị lộ rồi.

Nhưng nơi này chỉ lớn có bấy nhiêu, chờ đến khi người này đi vào thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết!

Tiếng bước chân càng lúc càng gần rồi dừng lại một chút, có lẽ là đối phương đang đứng ở phía trước bức tượng.

Tôi quét mắt một chút rồi lập tức quyết định trốn vào một cái ô vuông tối tăm gần đó, sau đó nín thở và đứng bất động.

Khoảng một phút sau, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, tôi đang đứng ở trong ô vuông lập tức co cóng chân tay lại và giữ nhịp thở ở mức thấp nhất.

Tiếng bước chân đã tiến vào, khiến tôi sợ đến mức đứng sát vào ô vuông.

Nhưng điều làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm là người này không có cầm đèn, chỉ bước hai bước và mang hơi thở nặng nề chập trùng lên xuống ở trong bóng tối.

Tôi không biết người này đang làm gì, chỉ biết là khoảng năm sáu phút sau thì người này đã bước ra ngoài, nhưng ngay lúc tôi nghe thấy tiếng khóa cửa thì trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng.

Không đúng... Mặc dù tôi đã khóa cửa rất kỹ, nhưng bản thân lại không nghe thấy tiếng mở cửa, mà là lúc nghe được tiếng bước chân mới trở nên cảnh giác!

Nói cách khác, người này không phải từ bên ngoài đi vào, mà người này đã ở bên trong ngay từ đầu!

Tôi nhanh chóng chạm vào con dao găm ở trong tay rồi từ từ cúi người xuống, mồ hôi lạnh rơi xuống từng giọt.