← Quay lại trang sách

Chương 738 Ngọc Cửu Long

Tôi sửng sốt, sau đó cười nói: “Người anh em, anh sợ quỷ mà còn kiếm sống bằng nghề này sao?”

Người này gần như phát điên, khiến cho đau đớn trên người tôi cũng theo đó tăng lên, nhưng tôi lại càng cảm thấy buồn cười, cuối cùng trực tiếp cười ra tiếng, dẫn đến nắm đấm của người này mỗi lúc một mạnh hơn.

"Đừng đánh nữa, muốn lấy mạng cậu ta cũng không cần vội." Cuối cùng trước lúc tôi sắp ngất đi, người đang đứng ở phía sau tôi cũng chịu mở miệng.

“Nhóc con, tôi khuyên cậu không nên tìm chết. Tính tình của người anh em này của tôi không được tốt, nếu cậu nhất thời không cẩn thận thì cái mạng nhỏ này của cậu sẽ không còn đâu.”

Tôi bị đánh đến choáng váng, nhưng vẫn nắm được chỗ mấu chốt trong lời nói của gã. Gã không muốn tôi chết, ít nhất là hiện tại không muốn tôi chết.

Tôi dùng hết sức chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, sau đó lau máu trên khóe miệng rồi thản nhiên nói: “Là tôi muốn chết hay người anh em này của anh có đầu óc không tốt?”

“Cậu…”

“Không muốn chết thì đừng nói lời không nên nói!”

Người kia lại muốn phát tác, tôi đột nhiên khẽ quát một tiếng rồi trực tiếp trốn dưới mái hiên ở bên cạnh. Người kia hiển nhiên cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nên trực tiếp lôi đồng bọn đang trừng mắt giận dữ nhìn tôi nấp dưới mái hiên.

Cộc cộc cộc.

Một loạt tiếng bước chân kỳ dị truyền đến, mỗi một bước đều như dẫm lên trái tim tôi, càng đến gần càng khiến nhịp tim của tôi đập nhanh.

Tiếng bước chân này rất kỳ lạ, như thể có người đang kéo chân đi đường, nhưng cũng khác hẳn với tiếng một sâu một cạn của một người què, khiến tôi nghe mà lòng bồn chồn.

Mà tiếng bước chân này lại từ giữa thôn truyền tới, nhưng cái thôn này chẳng phải đã không còn ai sao?

Tôi sửng sốt, sau đó cười nói: “Người anh em, anh sợ quỷ mà còn kiếm sống bằng nghề này sao?”

Người này gần như phát điên, khiến cho đau đớn trên người tôi cũng theo đó tăng lên, nhưng tôi lại càng cảm thấy buồn cười, cuối cùng trực tiếp cười ra tiếng, dẫn đến nắm đấm của người này mỗi lúc một mạnh hơn.

"Đừng đánh nữa, muốn lấy mạng cậu ta cũng không cần vội." Cuối cùng trước lúc tôi sắp ngất đi, người đang đứng ở phía sau tôi cũng chịu mở miệng.

“Nhóc con, tôi khuyên cậu không nên tìm chết. Tính tình của người anh em này của tôi không được tốt, nếu cậu nhất thời không cẩn thận thì cái mạng nhỏ này của cậu sẽ không còn đâu.”

Tôi bị đánh đến choáng váng, nhưng vẫn nắm được chỗ mấu chốt trong lời nói của gã. Gã không muốn tôi chết, ít nhất là hiện tại không muốn tôi chết.

Tôi dùng hết sức chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, sau đó lau máu trên khóe miệng rồi thản nhiên nói: “Là tôi muốn chết hay người anh em này của anh có đầu óc không tốt?”

“Cậu…”

“Không muốn chết thì đừng nói lời không nên nói!”

Người kia lại muốn phát tác, tôi đột nhiên khẽ quát một tiếng rồi trực tiếp trốn dưới mái hiên ở bên cạnh. Người kia hiển nhiên cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nên trực tiếp lôi đồng bọn đang trừng mắt giận dữ nhìn tôi nấp dưới mái hiên.

Cộc cộc cộc.

Một loạt tiếng bước chân kỳ dị truyền đến, mỗi một bước đều như dẫm lên trái tim tôi, càng đến gần càng khiến nhịp tim của tôi đập nhanh.

Tiếng bước chân này rất kỳ lạ, như thể có người đang kéo chân đi đường, nhưng cũng khác hẳn với tiếng một sâu một cạn của một người què, khiến tôi nghe mà lòng bồn chồn.

Mà tiếng bước chân này lại từ giữa thôn truyền tới, nhưng cái thôn này chẳng phải đã không còn ai sao?

****6:

"Nhóc con, tốt nhất là cậu không có chơi thủ đoạn nhỏ nào!" Người bị đồng bọn lôi kéo có chút phẫn nộ nói.

Nhưng giọng nói của gã vừa dứt, tiếng bước chân kia cũng đột nhiên dừng lại, dọa trái tim tôi suýt chút nữa đã bay ra khỏi lồng ngực.

Tôi lập tức quay đầu trừng mắt nhìn người này một cái, đầu óc của tên Lưu Hàn Thu bị hỏng rồi sao? Tìm một tên không có chừng mực như thế để bắt cóc tôi.

Cũng không cần tôi phải nói gì, đồng bọn của gã đã tát một cái vào đầu gã, trong giọng nói trầm thấp đó đều là lời cảnh cáo: "Mẹ nó anh còn dám nói nhảm, ông đây liền ném anh ra ngoài làm mồi nhử!"

Lời này tương đối có lực uy hiếp, chỉ thấy miệng của người kia mấp máy nhưng cuối cùng lại không dám nói gì, chỉ có thể ngậm miệng.

Nhưng tôi cũng không để ý đến cuộc đối đầu giữa hai người họ, mà chỉ dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Sau khi dừng lại khoảng một phút thì tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, nhưng lần này lại rõ ràng hơn, như thể đối phương đang cố tình tăng thêm lực vậy.

Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển, dưới tay cũng vô thức muốn lấy ra ít đồ ở bên hông, nhưng vừa sờ một cái mới nhớ ra toàn bộ vũ khí của tôi đều đã bị hai người phía sau cướp sạch, cho nên không còn cách nào khác là phải nhặt một viên gạch hơi sắc bén từ trên mặt đất lên coi như có còn hơn không.

Tiếng bước chân lần lượt vang lên, tôi quay đầu nhìn về phía hai người rồi nói: “Các anh kêu tôi đưa các anh vào thôn, tôi đã đưa vào rồi, tình hình hiện tại là như thế nào cũng không nói rõ được, một lát nữa đành phải dựa vào bản lĩnh của từng người!

Tất nhiên, nếu các anh vẫn muốn mạng sống của tôi, thì tôi khuyên các anh nên nhanh lên, nếu không một hồi nữa xảy ra tình huống gì thì rất khó nói."

Cái người vẫn luôn cầm dao găm chĩa về phía tôi rõ ràng đã do dự một lúc, nhưng theo tiếng bước chân càng ngày càng nặng, bầu không khí cũng dần trở nên ngưng trọng, cuối cùng gã cũng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi rồi ném con dao găm cho tôi: “Ông đây giữ lại cậu tất có chỗ dùng.”

Tôi tiếp nhận con dao, sau đó nhanh chóng xác định phương hướng cụ thể của tiếng bước chân rồi men theo bên cạnh nhà mà lần mò vào chỗ sâu hơn.

Thay vì cùng nhau ngồi chờ chết, còn không bằng chủ động xuất kích!

Tôi nghe được một trong hai người kia lẩm bẩm, nói là thả tôi đi như vậy không ổn, nhưng người kia lại không có bất cứ lời phản hồi nào.

Chỉ là tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của gã vẫn luôn đặt ở trên người tôi, nếu tôi có bất kỳ động thái khác lạ nào, e rằng gã sẽ lập tức bắn tôi.

Cách tiếng bước chân càng gần, cảm giác kỳ lạ kia càng trở nên rõ ràng, mà tôi càng ngày càng cảm thấy thứ có thể tạo ra dạng bước chân như vậy giống như không phải là con người.

Không phải là con người...

Tôi bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình, sau khi hít một hơi thật sâu mới kìm nén suy nghĩ kỳ lạ này xuống. Sau đó siết chặt con dao găm ở trong tay rồi nhẹ chân nhẹ tay tiến vào một gian phòng và im lặng chờ đợi tiếng bước chân tới.

Tôi nhìn lướt qua đồng hồ, hiện tại là mười giờ ba mươi ba phút sáng, cũng chính là lúc mặt trời đang dần gay gắt hơn. Nếu thực sự có thứ gì đó bẩn thỉu thì hẳn là sẽ không ra ngoài vào lúc này.

Mà bây giờ tôi chỉ còn cách tiếng bước chân chưa đến mười mét, nghĩa là không đến một phút đồng hồ là tôi có thể nhìn thấy chủ nhân của tiếng bước chân này.