Chương 739 Ngọc Cửu Long
Lòng bàn tay chậm rãi toát ra mồ hôi lạnh, trong đầu không khỏi nghĩ đến một số thứ lung tung ngổn ngang, nhưng càng nghĩ thì càng thấy lạnh sống lưng.
Mười giờ ba mươi lăm.
Tôi lo lắng liếc nhìn thời gian, lông tơ trên người lập tức dựng thẳng hết. Tiếng bước chân đâu?
Rõ ràng một giây trước còn có thể nghe được tiếng bước chân, nhưng tại sao lại biến mất rồi?
Tôi thận trọng thò đầu ra khỏi phòng, sau khi quan sát hơn mười giây thì mới phát hiện âm thanh đó thật sự đã biến mất không còn tăm hơi, tựa như cho tới bây giờ nó chưa từng xuất hiện vậy.
Nhưng thay vì thở phào nhẹ nhõm thì tôi lại càng cảm thấy lo lắng.
Chuyện khác thường tất có yêu, với tình hình hiện tại chỉ có thể cho thấy mọi chuyện ngày càng trở nên phức tạp.
"A!!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phương hướng tôi vừa mới tới.
Thanh âm này đã thay đổi giọng điệu, cộng thêm lúc hai người kia nói chuyện với tôi vẫn luôn hạ giọng, nên tôi không thể phân biệt được rốt cuộc đó là của ai, chỉ cảm thấy thanh âm khiến người ta sợ hãi này không giống với giọng nói do con người tạo ra.
Tôi nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài và lập tức hiểu được, tiếng bước chân kia rất có thể đã đi ngang qua căn phòng này của tôi, sau đó đi thẳng đến nơi hai người kia đang trốn từ lối đi bên cạnh.
Tôi lập tức chạy ra khỏi phòng rồi men theo chân tường đến chỗ hai người kia.
Sau khi tiếng kêu thảm thiết kia vang lên là một khoảng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm lòng người hoảng hốt, sắc mặt của tôi cũng lạnh đi, trong lúc lơ đãng đã ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, nhưng cái nhìn này đã khiến tôi suýt chút nữa bị dọa cho mắc sai lầm.
Chỉ thấy vừa rồi mặt trời vẫn còn ánh vàng rực rỡ đã bị một tầng bóng ma bịt kín, bên cạnh còn có vài đám mây đen vây chung quanh, mà đây rõ ràng là thế cục vây khốn Kim Ô!
Trong Tinh Quan Yếu Quyết có một phần dành riêng cho hai câu ngạn ngữ này: Vây khốn Kim Ô, yêu ma giáng lâm!
Mặc dù từ yêu ma này có hơi khoa trương một chút, nhưng thứ xuất hiện là Long Cương cũng không hề thua kém gì so với yêu ma.
Long Cương, tên như ý nghĩa, đây chính là cương thi được hình thành sau cái chết của rồng, nhưng phần ghi chú ở bên trong đó lại nói đây chỉ là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Long Cương tồn tại trên thế giới này thực chất là thi thể của con người, tuy nhiên loại thi thể này trước khi chết đã gặp phải án oan thiên cổ, dẫn đến oán khí cực lớn, sau khi chết thì bị bí pháp giam cầm, không được chuyển thế đầu thai, cộng thêm mỗi ngày đều được tưới bằng máu quạ đen, cuối cùng tạo ra một loại cương thi vô cùng khủng bố có thể sánh với rồng trong truyền thuyết, đó chính là Long Cương.
Mặc dù Tinh Quan Yếu Quyết có đề cập đến sự tồn tại của một loại như vậy, nhưng nhà họ Lưu đã trải qua nhiều đời cũng không có người nào thực sự lĩnh giáo qua.
Tôi không khỏi cười khổ, tôi đây đã gặp phải vận cứt chó gì thế này, cái đám đồ chơi mà nhóm tổ tiên chưa từng gặp qua đều bị tôi đụng phải.
Tôi nín thở và cứng người tại chỗ, động cũng không dám động, nếu đây thực sự là Long Cương, mười người như tôi cùng xông lên cũng vô dụng.
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng bước chân đều đặn lại vang lên lần nữa, tôi đứng im tại chỗ như cây cọc, không dám ngọ nguậy một tí động tác nào.
Tiếng bước chân gần trong gang tấc, theo động tác của nó, sắc trời cũng dần tối lại.
Rõ ràng vừa đến giữa trưa, nhưng lại giống như sắp gần đến buổi tối, mặt trời dường như bị một lớp vải đỏ bao phủ, tản mát ra ánh sáng đỏ quỷ dị.
Tí tách.
Một giọt nước rơi vào cánh tay tôi khiến tôi kinh hãi đến mức giật nảy mình. Tôi ngước mắt lên nhìn thì chỉ thấy trên khắp mái hiên đều là giọt nước, như thể vừa có một trận mưa lớn, khiến cho cơn ác mộng khi còn bé lại ập đến.
Tôi lập tức sinh lòng cảnh giác, bởi vì lần này sau khi tiến vào làng chài, từ cậu bé có vảy trên người cho đến mái hiên trời nắng mưa rơi này, tất cả đều gắn bó chặt chẽ với những gì tôi đã trải qua khi còn nhỏ, nếu nói giữa hai bên không có mối quan hệ nào thì đúng là khiến người ta khó mà tin được.
Nhưng tôi và nơi này có thể có quan hệ gì?
Trong đầu tôi chợt hiện lên một bóng người, chính là ông chủ bán vàng cho tôi đã từng nhắc đến ông nội tôi, chẳng lẽ ông nội của tôi có mối liên hệ đặc biệt nào đó với nơi này sao?
Tôi lắc nhẹ đầu, nếu không bản thân sẽ càng nghĩ càng sâu, mà lúc này tôi lại không có thời gian đi suy nghĩ việc này.
Tí tách tí tách.
Giọt nước càng ngày càng dày đặc, nhỏ xuống người khiến lạnh thấu xương, giống như toàn thân đang ở trong hầm băng, ngay cả máu tươi cũng sắp bị đông cứng.
Phanh!
Tiếng bước chân có chút nặng nề này chính là tiếng dậm chân thật mạnh của Long Cương, tôi cúi người xuống rồi cuộn người lại, điều chỉnh hơi thở xuống mức thấp nhất, để tôi hòa làm một thể với môi trường xung quanh.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim tôi cũng từ từ nhấc lên tới cổ họng, con dao găm trong tay càng nắm càng chặt.
Hồng hộc.
Hơi thở nặng nề từ đỉnh đầu truyền đến, khiến toàn thân tôi run lên và không khỏi ngước mắt nhìn lên phía trên, chỉ thấy một cái đầu lớn đang treo ở trên đỉnh đầu của tôi, một đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ tò mò mà đánh giá tôi, bộ dạng đó trông như một đứa trẻ vô tri mới sinh.
Lòng bàn tay chậm rãi toát ra mồ hôi lạnh, trong đầu không khỏi nghĩ đến một số thứ lung tung ngổn ngang, nhưng càng nghĩ thì càng thấy lạnh sống lưng.
Mười giờ ba mươi lăm.
Tôi lo lắng liếc nhìn thời gian, lông tơ trên người lập tức dựng thẳng hết. Tiếng bước chân đâu?
Rõ ràng một giây trước còn có thể nghe được tiếng bước chân, nhưng tại sao lại biến mất rồi?
Tôi thận trọng thò đầu ra khỏi phòng, sau khi quan sát hơn mười giây thì mới phát hiện âm thanh đó thật sự đã biến mất không còn tăm hơi, tựa như cho tới bây giờ nó chưa từng xuất hiện vậy.
Nhưng thay vì thở phào nhẹ nhõm thì tôi lại càng cảm thấy lo lắng.
Chuyện khác thường tất có yêu, với tình hình hiện tại chỉ có thể cho thấy mọi chuyện ngày càng trở nên phức tạp.
"A!!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ phương hướng tôi vừa mới tới.
Thanh âm này đã thay đổi giọng điệu, cộng thêm lúc hai người kia nói chuyện với tôi vẫn luôn hạ giọng, nên tôi không thể phân biệt được rốt cuộc đó là của ai, chỉ cảm thấy thanh âm khiến người ta sợ hãi này không giống với giọng nói do con người tạo ra.
Tôi nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài và lập tức hiểu được, tiếng bước chân kia rất có thể đã đi ngang qua căn phòng này của tôi, sau đó đi thẳng đến nơi hai người kia đang trốn từ lối đi bên cạnh.
Tôi lập tức chạy ra khỏi phòng rồi men theo chân tường đến chỗ hai người kia.
Sau khi tiếng kêu thảm thiết kia vang lên là một khoảng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm lòng người hoảng hốt, sắc mặt của tôi cũng lạnh đi, trong lúc lơ đãng đã ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, nhưng cái nhìn này đã khiến tôi suýt chút nữa bị dọa cho mắc sai lầm.
Chỉ thấy vừa rồi mặt trời vẫn còn ánh vàng rực rỡ đã bị một tầng bóng ma bịt kín, bên cạnh còn có vài đám mây đen vây chung quanh, mà đây rõ ràng là thế cục vây khốn Kim Ô!
Trong Tinh Quan Yếu Quyết có một phần dành riêng cho hai câu ngạn ngữ này: Vây khốn Kim Ô, yêu ma giáng lâm!
Mặc dù từ yêu ma này có hơi khoa trương một chút, nhưng thứ xuất hiện là Long Cương cũng không hề thua kém gì so với yêu ma.
Long Cương, tên như ý nghĩa, đây chính là cương thi được hình thành sau cái chết của rồng, nhưng phần ghi chú ở bên trong đó lại nói đây chỉ là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Long Cương tồn tại trên thế giới này thực chất là thi thể của con người, tuy nhiên loại thi thể này trước khi chết đã gặp phải án oan thiên cổ, dẫn đến oán khí cực lớn, sau khi chết thì bị bí pháp giam cầm, không được chuyển thế đầu thai, cộng thêm mỗi ngày đều được tưới bằng máu quạ đen, cuối cùng tạo ra một loại cương thi vô cùng khủng bố có thể sánh với rồng trong truyền thuyết, đó chính là Long Cương.
Mặc dù Tinh Quan Yếu Quyết có đề cập đến sự tồn tại của một loại như vậy, nhưng nhà họ Lưu đã trải qua nhiều đời cũng không có người nào thực sự lĩnh giáo qua.
Tôi không khỏi cười khổ, tôi đây đã gặp phải vận cứt chó gì thế này, cái đám đồ chơi mà nhóm tổ tiên chưa từng gặp qua đều bị tôi đụng phải.
Tôi nín thở và cứng người tại chỗ, động cũng không dám động, nếu đây thực sự là Long Cương, mười người như tôi cùng xông lên cũng vô dụng.
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng bước chân đều đặn lại vang lên lần nữa, tôi đứng im tại chỗ như cây cọc, không dám ngọ nguậy một tí động tác nào.
Tiếng bước chân gần trong gang tấc, theo động tác của nó, sắc trời cũng dần tối lại.
Rõ ràng vừa đến giữa trưa, nhưng lại giống như sắp gần đến buổi tối, mặt trời dường như bị một lớp vải đỏ bao phủ, tản mát ra ánh sáng đỏ quỷ dị.
Tí tách.
Một giọt nước rơi vào cánh tay tôi khiến tôi kinh hãi đến mức giật nảy mình. Tôi ngước mắt lên nhìn thì chỉ thấy trên khắp mái hiên đều là giọt nước, như thể vừa có một trận mưa lớn, khiến cho cơn ác mộng khi còn bé lại ập đến.
Tôi lập tức sinh lòng cảnh giác, bởi vì lần này sau khi tiến vào làng chài, từ cậu bé có vảy trên người cho đến mái hiên trời nắng mưa rơi này, tất cả đều gắn bó chặt chẽ với những gì tôi đã trải qua khi còn nhỏ, nếu nói giữa hai bên không có mối quan hệ nào thì đúng là khiến người ta khó mà tin được.
Nhưng tôi và nơi này có thể có quan hệ gì?
Trong đầu tôi chợt hiện lên một bóng người, chính là ông chủ bán vàng cho tôi đã từng nhắc đến ông nội tôi, chẳng lẽ ông nội của tôi có mối liên hệ đặc biệt nào đó với nơi này sao?
Tôi lắc nhẹ đầu, nếu không bản thân sẽ càng nghĩ càng sâu, mà lúc này tôi lại không có thời gian đi suy nghĩ việc này.
Tí tách tí tách.
Giọt nước càng ngày càng dày đặc, nhỏ xuống người khiến lạnh thấu xương, giống như toàn thân đang ở trong hầm băng, ngay cả máu tươi cũng sắp bị đông cứng.
Phanh!
Tiếng bước chân có chút nặng nề này chính là tiếng dậm chân thật mạnh của Long Cương, tôi cúi người xuống rồi cuộn người lại, điều chỉnh hơi thở xuống mức thấp nhất, để tôi hòa làm một thể với môi trường xung quanh.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim tôi cũng từ từ nhấc lên tới cổ họng, con dao găm trong tay càng nắm càng chặt.
Hồng hộc.
Hơi thở nặng nề từ đỉnh đầu truyền đến, khiến toàn thân tôi run lên và không khỏi ngước mắt nhìn lên phía trên, chỉ thấy một cái đầu lớn đang treo ở trên đỉnh đầu của tôi, một đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ tò mò mà đánh giá tôi, bộ dạng đó trông như một đứa trẻ vô tri mới sinh.