← Quay lại trang sách

Chương 740 Ngọc Cửu Long

Long Cương!

Thực sự là Long Cương!

Long Cương!

Thực sự là Long Cương!

****7:

Trước đó chưa thấy thì tôi vẫn còn ôm một tia may mắn, nhưng ngay lúc này bản thể đã ở ngay trước mặt, một đôi đồng tử chỉ có màu đen và bị vảy bao trùm cả khuôn mặt không thể nghi ngờ chính là Long Cương.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Tôi không dám cử động, Long Cương thở hồng hộc, dường như đang phán đoán xem tôi có phải là sinh vật sống không.

Nó giơ một cánh tay to gấp đôi cánh tay của tôi lên, trên đó còn mang theo một đoạn ruột đầy máu, máu nhỏ xuống mặt tôi khiến mùi tanh xông thẳng vào mũi.

Tôi bình tĩnh nhăn mũi lại để tránh mùi tanh của ruột, nhưng ai biết con Long Cương này thế mà lại lắc nhẹ ruột giống như chúng tôi dùng mồi câu để câu cá.

Tôi liều mạng kìm lại cảm giác buồn nôn và ngồi xổm ở đó như một hòn đá.

Bang!

Đoạn ruột ẩm ướt đập vào mặt tôi, xúc cảm vẫn còn ấm nóng, khiến tôi không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi.

Nhưng tôi chưa kịp nghĩ ra thì lại bộp một tiếng, đoạn ruột đó lại đập vào mặt tôi, so với lực đạo vừa rồi thì nặng hơn, khiến mặt tôi âm ỉ phát đau.

Con Long Cương chết tiệt này, nó thật sự coi tôi thành tảng đá?

Tôi thầm mắng trong lòng, nhưng cơ thể vẫn không dám có chút cử động nào, theo tiếng bộp bộp, mặt của tôi đã hoàn toàn tê dại, chỉ còn lại mùi tanh đang khiêu chiến với dạ dày.

Không biết nó đã vung vẩy bao lâu, cuối cùng con Long Cương này cũng chịu dừng lại, tôi lặng lẽ thở ra một hơi, nhưng vừa thở được một nửa thì tôi lại nghe thấy những tiếng nhai nuốt.

Hóa ra vừa rồi nó dùng mặt của tôi để rửa ruột?

Tiếng nhai nuốt ở trên đỉnh đầu cực kỳ rõ ràng, tiếng nuốt kia khiến lông mày tôi nhảy dựng.

Tôi im lặng chờ đợi, một đoạn ruột cũng không quá dài, cho nên ăn xong thứ này hẳn là mẹ nó phải đi rồi nhỉ?

Bang!

Suy nghĩ của tôi vừa dứt, một đoạn ruột bộp một tiếng lại đập vào mũi tôi một cái, trong đó có một đoạn nhỏ còn lọt vào trong miệng khiến mùi tanh xộc thẳng vào đầu tôi.

Ọe, tôi trực tiếp phun ra.

Nhưng vừa phun ra một cái là tôi liền biết hỏng rồi, đầu óc còn chưa kịp xoay chuyển thì cơ thể đã có phản ứng mà trực tiếp lăn ra ngoài.

Vừa lăn một vòng ra ngoài thì tôi mới nhìn rõ toàn bộ diện mạo của Long Cương, mà cái nhìn này cũng làm tôi thật sự không thể tin được cái tên thấp lè tè và có vẻ ngoài không đẹp ở trước mặt này lại là Long Cương.

Long Cương cũng không cao hơn tôi, chắc chỉ tới bả vai tôi, béo lùn chắc nịch giống như một quả bóng, phía sau lại kéo theo một cây búa, chẳng trách vừa rồi tiếng bước chân mà tôi nghe được có chút không thích hợp, hóa ra là vì cây búa này.

Trên mặt của nó phủ đầy vảy, cho nên không thể nhìn rõ hình dáng ban đầu của nó, nhưng cặp mắt kia lại là mắt người.

Giờ phút này, tầm mắt của nó đang dừng ở trên người tôi, cảm xúc có chút lẫn lộn, giống như không hiểu sao một hòn đá đang yên đang lành lại có thể di chuyển được?

Phần ruột trên tay nó vẫn đang treo ở nơi đó, đoạn ruột bị cắn dở khiến người ta nhìn mà ghê tởm, máu me nhầy nhụa đó khiến người ta liên tưởng đến thứ gì đó giống như lá gan.

Tôi bò dậy và lập tức bỏ chạy không ngoảnh đầu lại, tốc độ nhanh đến mức ngay cả tôi cũng khó mà tin nổi.

Từng gian phòng ốc lần lượt lui về sau giống như tiếng bước chân của Thần Chết vang lên từ phía sau, khoảng thời gian giữa mỗi bước đi tuy rất dài nhưng không có nghĩa là tốc độ của nó chậm. Bởi vì âm thanh này cứ văng vẳng ở phía sau lưng giống như mèo vờn chuột.

Sự tuyệt vọng dần dần len lỏi vào trong lòng, mặc dù trong Tinh Quan Yếu Quyết có nhắc tới Long Cương nhưng lại không hề đề cập đến cách làm sao để đối phó nó, nói cách khác thứ này còn khiến cả đám tổ tiên cảm thấy đau đầu, huống chi là tôi?

Cho nên lúc đối mặt với thứ này, tôi hoàn toàn không nhấc nỗi tâm tư đi tìm cách đối phó, chỉ biết không ngừng chạy trốn, nhưng tôi có thể chạy trốn tới đâu chứ?

Có lẽ cũng vì thứ này mà toàn bộ ngư dân ở thôn Phong Thu đều trốn sang một thôn làng khác ẩn nấp.

Nhưng tôi không thể đi, cho dù những ngư dân này có cất giấu bí mật và trên thân của bọn họ cũng đang gánh nợ mạng người, thì tôi cũng không thể mang thứ này đến đó, nếu không đây sẽ là một tai hoạ ngập đầu đối với thôn Phong Thu!

Lão Yên, mấy người đang ở đâu?

Tôi tuyệt vọng hét lên trong lòng, nhưng tiếng bước chân phía sau đã càng lúc càng gần, sức lực của tôi cũng sắp cạn kiệt, phía trước chính là biển nhưng không còn sóng nước lấp lánh giống như trước nữa mà lại có vẻ đen kịt, vừa nhìn là biết không tốt lành rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu và gom hết sức lực cuối cùng, sau đó lao thẳng xuống biển rồi để mình tùy tiện chìm xuống dưới.

Mặc dù trong nước tôi không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng không biết liệu con Long Cương đó có theo tới không, chỉ biết đây là nỗ lực cuối cùng mà tôi có thể làm.

Nếu thực sự không được thì việc chết dưới tay thứ mà ngay cả tổ tiên cũng chưa từng thấy qua cũng không tính là bôi nhọ danh dự của nhà họ Lưu.

Trong biển hoàn toàn yên tĩnh, tôi chỉ cảm thấy như mình đã đến một thế giới khác. Ngay cả nỗi sợ hãi đối với Long Cương cũng giảm đi rất nhiều, tâm cũng chợt bình tĩnh lại.