Chương 741 Ngọc Cửu Long
Sau khi bình tĩnh lại, suy nghĩ trong đầu tôi trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, những điều mà trước đây tôi không thể nghĩ ra cũng dần dần được làm sáng tỏ. Ngay cả vai trò của Lưu Hàn Thu trong chuyện này cũng không hề nhỏ.
Chuyện xảy ra với tôi khi còn bé cũng chỉ có ông ta và cô Tứ mới biết, nhưng cô Tứ sẽ không làm ra chuyện như vậy, cho nên tất cả những chuyện này chỉ có thể là do Lưu Hàn Thu làm.
Chẳng trách lần này 701 làm nhiệm vụ, ông ta lại không có một chút động tĩnh nào, hóa ra là đang ở chỗ này chờ chúng tôi?
Sự hiểu biết của ông ta về thôn Phong Thu tuyệt đối kỹ càng tỉ mỉ hơn chúng tôi nhiều, thậm chí còn cố ý ở trước mặt tôi tạo ra những chuyện mà tôi đã gặp phải khi còn bé để khiến tôi hoảng loạn.
Không, không phải làm tôi hoảng loạn, mà chỉ đang cảnh cáo tôi về năng lực của ông ta, nếu tôi dám từ chối ông ta về chuyện của Huyết Ngọc, e rằng người bị Long Cương mở ngực moi ruột kia chính là kết cục của tôi.
Nhưng hai người đó là do ai phái tới?
Nếu là Lưu Hàn Thu, tại sao lại để bọn họ tới đây chịu chết?
“Ai đó?” Tôi đang tập trung suy nghĩ thì bỗng nhiên cánh tay bị ai đó nắm lấy.
Tôi vô thức hỏi ra lời, nhưng vừa nói một câu đã trọn vẹn nuốt hai ngụm nước lớn vào miệng, khiến cho lượng oxy trong phổi lập tức giảm xuống, cảm giác ngạt thở sắp chết đuối này làm tôi đau đớn không chịu nổi.
Cơ thể tôi bị kéo đi và không biết sẽ trôi về hướng nào. Nhưng trước khi tôi ngất đi, tôi đã cố gắng mở to hai mắt để nhìn người đang kéo mình, nhưng chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng mơ hồ rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra là ai.
Nhưng dù là ai, chỉ cần không phải là Long Cương thì tôi vẫn còn đường sống.
Mí mắt tôi nặng như rót chì, mặc dù tôi có cảm giác như mình đã không còn ở trong biển nữa, nhưng cụ thể ở đâu thì tôi cũng không rõ, chỉ biết dưới thân rất không thoải mái, như thể bản thân đang ngủ trên một tảng đá.
Có người đang ở bên cạnh nói chuyện, giọng nói này rất quen thuộc, nhưng tôi không thể phân biệt được rốt cuộc là giọng nói của ai, chỉ biết giọng nói này khiến tôi có cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Tảng đá trong lòng cũng triệt để rơi xuống, tôi nặng nề chìm vào giấc ngủ say, cũng không biết bản thân đã ngủ được bao lâu, nhưng khi tỉnh lại thì chỉ cảm thấy toàn thân nặng trĩu giống như ở trong mơ bị người dùng ô tô cán qua.
“Cô, cô Tứ?” Tôi vừa mở mắt đã lập tức bị dọa không nhẹ, chỉ thấy cô Tứ đang nửa dựa vào vách núi, hai mắt nhắm lại không biết có phải là đang ngủ hay không.
Cho nên người đã kéo tôi ở trong biển và chăm sóc cho tôi chính là cô Tứ sao?
Trong lòng tôi lập tức vui sướng không thôi, ngay cả mối nguy hiểm trước đó cũng lập tức quên sạch sành sanh, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh cô Tứ đã chăm sóc tôi như thế nào, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là tôi đã thấy vui rồi.
Tôi vừa kêu lên một tiếng thì cô Tứ cũng chậm rãi mở mắt ra, ngay khi nhìn thấy tôi cô ấy như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm: “Cậu tỉnh rồi.”
Vẻ mặt hiếm hoi này của cô ấy khiến tôi ý thức được có gì đó không tốt, tôi liền hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng cô ấy lại lắc đầu: “Những gì tôi biết chưa hẳn là tất cả, chỉ là... hiện tại không thể vào thôn Phong Thu được nữa.”
Sau khi bình tĩnh lại, suy nghĩ trong đầu tôi trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, những điều mà trước đây tôi không thể nghĩ ra cũng dần dần được làm sáng tỏ. Ngay cả vai trò của Lưu Hàn Thu trong chuyện này cũng không hề nhỏ.
Chuyện xảy ra với tôi khi còn bé cũng chỉ có ông ta và cô Tứ mới biết, nhưng cô Tứ sẽ không làm ra chuyện như vậy, cho nên tất cả những chuyện này chỉ có thể là do Lưu Hàn Thu làm.
Chẳng trách lần này 701 làm nhiệm vụ, ông ta lại không có một chút động tĩnh nào, hóa ra là đang ở chỗ này chờ chúng tôi?
Sự hiểu biết của ông ta về thôn Phong Thu tuyệt đối kỹ càng tỉ mỉ hơn chúng tôi nhiều, thậm chí còn cố ý ở trước mặt tôi tạo ra những chuyện mà tôi đã gặp phải khi còn bé để khiến tôi hoảng loạn.
Không, không phải làm tôi hoảng loạn, mà chỉ đang cảnh cáo tôi về năng lực của ông ta, nếu tôi dám từ chối ông ta về chuyện của Huyết Ngọc, e rằng người bị Long Cương mở ngực moi ruột kia chính là kết cục của tôi.
Nhưng hai người đó là do ai phái tới?
Nếu là Lưu Hàn Thu, tại sao lại để bọn họ tới đây chịu chết?
“Ai đó?” Tôi đang tập trung suy nghĩ thì bỗng nhiên cánh tay bị ai đó nắm lấy.
Tôi vô thức hỏi ra lời, nhưng vừa nói một câu đã trọn vẹn nuốt hai ngụm nước lớn vào miệng, khiến cho lượng oxy trong phổi lập tức giảm xuống, cảm giác ngạt thở sắp chết đuối này làm tôi đau đớn không chịu nổi.
Cơ thể tôi bị kéo đi và không biết sẽ trôi về hướng nào. Nhưng trước khi tôi ngất đi, tôi đã cố gắng mở to hai mắt để nhìn người đang kéo mình, nhưng chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng mơ hồ rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra là ai.
Nhưng dù là ai, chỉ cần không phải là Long Cương thì tôi vẫn còn đường sống.
Mí mắt tôi nặng như rót chì, mặc dù tôi có cảm giác như mình đã không còn ở trong biển nữa, nhưng cụ thể ở đâu thì tôi cũng không rõ, chỉ biết dưới thân rất không thoải mái, như thể bản thân đang ngủ trên một tảng đá.
Có người đang ở bên cạnh nói chuyện, giọng nói này rất quen thuộc, nhưng tôi không thể phân biệt được rốt cuộc là giọng nói của ai, chỉ biết giọng nói này khiến tôi có cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Tảng đá trong lòng cũng triệt để rơi xuống, tôi nặng nề chìm vào giấc ngủ say, cũng không biết bản thân đã ngủ được bao lâu, nhưng khi tỉnh lại thì chỉ cảm thấy toàn thân nặng trĩu giống như ở trong mơ bị người dùng ô tô cán qua.
“Cô, cô Tứ?” Tôi vừa mở mắt đã lập tức bị dọa không nhẹ, chỉ thấy cô Tứ đang nửa dựa vào vách núi, hai mắt nhắm lại không biết có phải là đang ngủ hay không.
Cho nên người đã kéo tôi ở trong biển và chăm sóc cho tôi chính là cô Tứ sao?
Trong lòng tôi lập tức vui sướng không thôi, ngay cả mối nguy hiểm trước đó cũng lập tức quên sạch sành sanh, trong đầu chỉ tràn ngập hình ảnh cô Tứ đã chăm sóc tôi như thế nào, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là tôi đã thấy vui rồi.
Tôi vừa kêu lên một tiếng thì cô Tứ cũng chậm rãi mở mắt ra, ngay khi nhìn thấy tôi cô ấy như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm: “Cậu tỉnh rồi.”
Vẻ mặt hiếm hoi này của cô ấy khiến tôi ý thức được có gì đó không tốt, tôi liền hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng cô ấy lại lắc đầu: “Những gì tôi biết chưa hẳn là tất cả, chỉ là... hiện tại không thể vào thôn Phong Thu được nữa.”
****8:
Cô Tứ nói con Long Cương kia là người bảo vệ của thôn Phong Thu, do trưởng thôn nhận thấy tình hình rất bất lợi cho thôn Phong Thu nên ông ta mới thả tên này ra, còn hai người vào thôn cùng với tôi đã bị Long Cương mở ngực moi ruột, cũng may là tôi đã lao xuống biển, lúc này mới có một con đường sống.
Tôi ấp úng hỏi cô ấy có thể đối phó Long Cương không?
"Năm phần." Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói ra một con số không lý tưởng.
Ngay cả cô Tứ cũng cảm thấy chỉ có năm phần, chẳng phải đám người lão Yên vẫn còn ở trong thôn sẽ dữ nhiều lành ít rồi sao?
Tôi lập tức bật dậy và muốn chạy đến thôn Phong Thu, cô Tứ cũng không ngăn cản tôi mà chỉ bảo tôi đừng giày vò một cách vô ích.
Tôi khó hiểu mà nhìn về phía cô ấy, cô ấy chỉ tay ra ngoài để tôi xem hiện giờ mình đang ở đâu? Tôi nghi ngờ chạy ra ngoài thì thấy bên ngoài là biển rộng bao la, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của thôn Phong Thu từ xa.
Tôi quay đầu đánh giá vị trí sơn động nơi chúng tôi đang ở, chỉ là một đống đá chất chồng lên nhau đã nói rõ: Chúng tôi đã bị mắc kẹt trên một hoang đảo.
Thảo nào cô Tứ không ngăn cản tôi, hóa ra tôi hoàn toàn không thể chạy ra ngoài được.
“Cô Tứ, sao chúng ta lại…” Tôi cân nhắc dùng từ.
Cô Tứ xua tay nói: “Cậu không cần ấp a ấp úng như thế, đúng là tôi đã đưa cậu đến đây.”
Tôi ấp úng hỏi cô ấy vì sao, chẳng lẽ cứ mặc kệ sống chết của đám người lão Yên?
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt đó có chút kỳ lạ, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: "Bọn họ sống hay chết, tất cả phải xem tạo hóa."
“Sao ngài lại nói như vậy?”
Cô Tứ nhẹ nhàng quét mắt nhìn tôi cũng không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt đó lại mang theo sự cảnh cáo.