Chương 748 Ngọc Cửu Long
Tiếp đó ông ta cầm lấy ba cây nhang ở trên bàn bên cạnh, sau khi châm lửa thì cung kính cúi lạy ba cái rồi lại cắm nhang vào lư hương, lúc này mới mở miệng nói: “Mấy ngày nay chắc các người cũng đã phát hiện ra một số chuyện rồi phải không?”
Tiếp đó ông ta cầm lấy ba cây nhang ở trên bàn bên cạnh, sau khi châm lửa thì cung kính cúi lạy ba cái rồi lại cắm nhang vào lư hương, lúc này mới mở miệng nói: “Mấy ngày nay chắc các người cũng đã phát hiện ra một số chuyện rồi phải không?”
****2:
Lão Yên không phủ nhận, chỉ nói những gì mình tra được chẳng qua là chút chuyện nhỏ.
Trưởng thôn cười ha ha hai tiếng, sau đó xoay người quỳ xuống tấm đệm bên cạnh rồi xắn ống tay áo lên.
"Hít!"
Tôi không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì toàn bộ cánh tay của ông ta phủ đầy vảy đen vô cùng khủng bố và không có một chút da thịt nào.
Trưởng thôn liếc nhìn tôi một cái rồi cười khổ nói: "Anh bạn trẻ, không phải cậu đã phát hiện ra chuyện này từ lâu rồi sao? Cho nên không cần kinh ngạc như vậy.”
Tôi ấp úng không mở miệng, những người khác cũng không nói gì, chỉ chờ trưởng thôn lên tiếng.
Ông ta thả ống tay áo xuống, sau đó cúi đầu sửa sang lại một hồi rồi mới nói: "Việc này có liên quan đến thân phận của chúng tôi ở thôn họ Trịnh. Nói đến cái này, tôi nghĩ anh bạn em trẻ tuổi này hẳn cũng biết.”
"Cái gì?" Tôi cảm thấy có chút tò mò hỏi.
Trưởng thôn nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ mặt nghiêm túc đó khiến tôi sợ hãi, nhưng ông ta chỉ chậm rãi thốt ra ba chữ đã lập tức làm cho tôi như bị sét đánh.
Người giữ mộ!
Toàn bộ làng chài này vậy mà lại là người giữ mộ, mục đích của họ chính là bảo vệ một ngôi mộ cổ từ thời nhà Thanh.
Lúc này, trưởng thôn đột nhiên bật cười thành tiếng, thậm chí đang cười mà còn rơi nước mắt, khiến chúng tôi nhìn nhau ngơ ngác.
“Người giữ mộ, người giữ mộ, giữ chính là mộ, giữ cũng là tâm. Khi tâm thay đổi, những thứ họ canh giữ cũng sẽ thay đổi.”
Ông ta đột nhiên cảm thán: “Các người đến cũng tốt, nếu người dân thôn Phong Thu có thể vì các người đã tới mà sống được một cuộc sống bình thường, tôi cũng có mặt mũi đi gặp lão tổ tông."
Hóa ra ngay từ khi chúng tôi vào thôn, trưởng thôn đã sinh ra nghi ngờ về thân phận của chúng tôi.
Theo lời ông ta nói, tuy ông ta đã lãng phí cả cuộc đời mình ở cái thôn này, nhưng đến cùng cũng đã gặp qua không ít người. Nhưng vừa nhìn thấy chúng tôi là ông ta đã cảm thấy khí chất ở trên người chúng tôi không đúng nên đã để mắt đến, người trẻ tuổi kia thả rắn ra làm hại tôi cũng là nghe theo chỉ thị của ông ta.
“Cũng từ lúc này, tôi mới biết thân phận của các người chắc chắn không chỉ là chuyên gia môi trường.” Trưởng thôn cầm điếu thuốc lão Yên đưa cho, sau khi rít một hơi rồi nói: “Nếu các người thật sự là chuyên gia thì đã phát tác ngay tại chỗ rồi, nhưng các người lại nhịn được, rõ ràng mục đích của các người không đơn giản như vậy!"
"Quả nhiên, các người đã từ từ tìm được miếu Long Vương."
"Vàng, tiền Ngũ Đế, dầu xác..."
Trưởng thôn lẩm bẩm: "Các người quả nhiên tới đây vì lăng mộ, khi ba món đồ này được dùng trong thôn, lúc đó tôi liền mọi chuyện đã chuyển biến xấu nên mới vội vàng hạ độc.”
Nhưng việc ông ta hạ độc chúng tôi đúng là vì muốn tốt cho chúng tôi, trong thôn nuôi Long Cương, nhưng đây không phải ý định ban đầu của bọn họ, Long Cương đã tồn tại từ khi thôn Phong Thu có ở đây rồi, bọn họ cũng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí cúng bái, nhưng ba món đồ chúng tôi dùng kia đã hoàn toàn khơi dậy lệ khí của Long Cương!
Vì để nó không giết sạch cả thôn, ông ta đã nhanh chóng mang theo toàn thể thôn dân chuyển đi, cộng thêm việc sau khi chúng tôi tiến vào cũng coi như an phận thủ thường nên cuối cùng ông ta vẫn đưa đám người lão Yên rời đi.
Về phần tôi, ông ta cũng sắp xếp người dụ tôi đến, nhưng không hiểu sao thuốc độc kia thế mà không có tác dụng với tôi, bởi vậy vì để không gây ra nghi ngờ nên ông ta cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Mặc dù lão Yên không tin vào lí do thoái thác này của trưởng thôn, nhưng cũng không phân trần gì, chỉ yêu cầu ông ta mau nói trọng điểm.
"Trọng điểm?" Trưởng thôn cười quái lạ, nhìn nụ cười này của ông ta, sự bất an trong lòng tôi càng càng ngày càng nặng, gần như muốn gào thét kêu ông ta bớt nói nhảm.
Trưởng thôn lại cười quái dị hai tiếng, lúc này mới dùng vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác mà nói: “Chúng tôi đã sớm không còn là người giữ mộ nữa, mà là…”
Ông ta dừng lại một chút rồi chậm rãi thốt ra mấy chữ: Kẻ trộm mộ.
Tất cả chúng tôi đều choáng váng. Sau khi kịp thời phản ứng thì tôi đã lập tức giơ súng lục lên và chĩa thẳng vào trưởng thôn, chất vấn ông ta có ý gì.
Những gì ông ta nói nghe có vẻ không có gì, nhưng người trong nghề đều biết, từ người giữ mộ trở thành kẻ trộm mộ sẽ có sự khác biệt so với kẻ trộm mộ thông thường, mà thứ bọn họ trộm chính là cổ mộ do mình bảo vệ, cho nên sẽ nhận phản phệ giống như năm tôi chín tuổi vậy.
Vậy vảy trên người họ... cũng là vì điều này chứ không phải bệnh vảy cá gì đó?
Trưởng thôn mỉm cười rồi kêu tôi đừng phản ứng gay gắt như vậy, sau đó chỉ tay vào bức tượng người phụ nữ phía sau và hỏi tôi có biết đó là ai không.
"Trường An, cất súng đi."
Lão Yên ấn cánh tay của tôi xuống: "Trưởng thôn, hù dọa người trẻ tuổi cũng không có ý nghĩa gì, nếu như ông đã nói như vậy, cũng có nghĩa là ông đã có thứ mình muốn, vậy để tôi mạo muội đoán xem, có phải các người sắp không che giấu được tòa lăng mộ này?”