Chương 753 Ngọc Cửu Long
Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi lại nghe được một tiếng ngã xuống đất vô cùng nặng nề, mặc dù trong lòng tựa hồ đã hiểu được nhưng lại giống như không hiểu gì cả.
"Trường An, Trường An!" Một giọng nói lo lắng vang lên, tôi cố gắng tập trung vào mục tiêu thì nhìn thấy đó là cô Tứ.
Máu ở trên vai cô ấy đã kích thích tôi lập tức tỉnh táo lại, toàn thân cũng theo đó mà nhanh chóng bật dậy.
“Hít…”
Tôi hít một hơi khí lạnh, nhưng động tác bật dậy này lại tác động đến vết thương, khiến tôi đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Lão Yên lo lắng nói: "Cậu gấp cái gì? Dù sao Long Cương cũng đã bị giải quyết."
Tôi vẫn cảm thấy chuyện này không chân thực, một sự tồn tại đáng sợ như thế cứ như vậy mà bị giải quyết rồi sao?
Lão Yên thở dài: “Cũng không tính là đã thật sự giải quyết, tiền Ngũ Đế chỉ tạm thời đánh tan sát khí của nó, cộng thêm thước trấn thi của cô Tứ, đoán chừng chỉ có thể ngăn nó trong một thời gian ngắn, nhưng cụ thể có thể ngăn chặn được bao lâu thì khó mà nói được."
“Nói như vậy có nghĩa là nó sẽ còn đến đây một lần nữa?" Tôi hỏi.
Lão Yên gật nhẹ đầu, sau đó không biết là đang cười trên nỗi đau của người khác hay là vì cái gì, mà ông ấy lại cười hì hì nói: “Đây là do thôn của bọn họ tạo nghiệp, cho nên cứ để bọn họ tự mình dọn dẹp đi.”
Tôi choáng váng à lên một tiếng, mặc dù vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại nghĩ không ra, cho nên tôi đã dứt khoát từ bỏ.
Chuyện của Long Cương đã kết thúc, tôi và cô Tứ đều bị thương nặng nên chỉ có thể ở lại trong thôn tĩnh dưỡng, lão Yên dùng bộ đàm liên hệ với đám người giáo sư Hứa để bọn họ yên tâm, cũng nói chờ đến khi chúng tôi ra biển thì sẽ đến đón bọn họ.
Sau hai ngày tĩnh dưỡng thì vào một buổi sáng sớm, cuối cùng tôi cũng nhớ ra một chuyện, sau đó giữ lấy lão Yên đang vì chuyện chuẩn bị ra biển mà bận bịu chân không chạm đất, hét lớn: "Chị Thu đâu?"
Trên mặt của lão Yên cũng có chút ngơ ngác, ú ớ hồi lâu cũng không nói được gì, khiến tôi nóng lòng đến mức muốn bò dậy khỏi giường, nhưng lại bị ông ấy dùng sức ấn trở về.
“Cậu đừng gây rối nữa, tôi sẽ đi hỏi trưởng thôn, có thể ông ta biết điều gì đó, con người Tiểu Thu thông minh như vậy nên sẽ không có việc gì đâu.”
Lão Yên nói xong thì vội vàng đi ra ngoài, mãi đến khi sắc trời tối hẳn thì ông ấy mới trầm mặc trở về, dọa tôi sợ đến mức dùng cả tay chân bò dậy, sau đó ông ấy mới sâu kín mở miệng nói: “Tiểu Thu đi nghỉ phép rồi.”
“Hả?” Tôi có chút không kịp phản ứng.
Lão Yên hừ một tiếng, nói Tiểu Thu vốn đi hộ tống Kim Địa Tạng rồi sẽ thuận tiện đi dưỡng thương luôn, còn việc tới đây cũng là vì trùng hợp nghe được tin đồn nên mới tới tham gia náo nhiệt.
Sau khi nhận thấy mọi chuyện trở nên không ổn thì trốn mất, sau đó lại sợ ông ấy sẽ truy cứu việc cô ấy tự ý rời khỏi vị trí của mình khi không được phép nên đã bỏ chạy.
Tôi nghe mà chỉ có thể bội phục chị ấy, khó trách sắc mặt của lão Yên lại đen như đáy nồi, đây rõ ràng là bắt con rận trên đầu con cọp, chính là muốn tìm chết mà!
Lão Yên cười ha ha vài tiếng, sau đó yêu cầu tôi nhanh chóng hồi phục, ông ấy đã hỏi thăm nhóm ngư dân rồi, thời tiết ngày mốt sẽ gió êm sóng lặng, mà ngày này chính là khoảng thời gian thích hợp nhất để ra biển.
Tôi nằm xuống giường không nói nên lời, tốc độ hồi phục là thứ mà tôi có thể kiểm soát sao?
Cho dù tôi có khống chế được hay không thì đến hôm đó tôi vẫn bị lão Yên trực tiếp lôi dậy và kéo thẳng tới bờ biển.
Một chiếc thuyền đánh cá cỡ trung đang đậu trên bờ biển, trên đó có hai ba bóng người đang đi lại.
“Cô Tứ?”
Tôi vừa nhìn thấy bóng dáng màu trắng đang đứng bên cạnh thuyền, liền kinh ngạc hét lên.
Cô Tứ xoay người thấy tôi thì gật nhẹ đầu về phía tôi, sau đó lại lần nữa đánh giá con thuyền, từ trên người của cô ấy đã hoàn toàn không thể nhìn ra dấu vết đã từng bị thương, phải biết rằng vết thương của cô ấy nghiêm trọng hơn tôi nhiều.
“Đừng nhìn nữa, cô Tứ vẫn luôn như vậy." Lão Yên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, sau đó kêu tôi chuẩn bị một chút rồi lên thuyền.
Lúc này tôi mới biết Côn Bố và Nha Tử đã sớm chuẩn bị kỹ càng và chỉ đợi mỗi tôi.
Tôi lắc lắc cơ thể mới hồi phục được một nửa của mình, cảm thấy khó hiểu về việc lão Yên sao lại vội vàng như vậy, rõ ràng trước đó ông ấy vẫn còn vui vẻ thoải mái lắm mà?
Lão Yên khoa tay múa chân chỉ về phía con thuyền, lo lắng nói: “Ngày hôm qua thủy triều đã bắt đầu thay đổi, mộ của Trịnh Nhất Tẩu sợ là sắp chìm rồi..."
Hóa ra nếu dựa theo lời mà trưởng thôn nhắc tới thì vị trí của mộ Trịnh Nhất Tẩu kết hợp với thủy triều trong hai ngày này, lão Yên suy đoán nếu thủy triều vẫn luôn không thay đổi và cứ tiếp tục như thế này, mộ của Trịnh Nhất Tẩu rất có thể sẽ chìm xuống đáy biển sau mười ngày nữa, đến lúc đó chuyến đi này của chúng tôi sẽ thực sự trở nên vô ích!
Cho nên đây là lý do tại sao ngay lúc thân thể của tôi còn chưa hoàn toàn khôi phục thì ông ấy lại thúc giục tôi mau chóng xuất phát như thế.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi lại nghe được một tiếng ngã xuống đất vô cùng nặng nề, mặc dù trong lòng tựa hồ đã hiểu được nhưng lại giống như không hiểu gì cả.
"Trường An, Trường An!" Một giọng nói lo lắng vang lên, tôi cố gắng tập trung vào mục tiêu thì nhìn thấy đó là cô Tứ.
Máu ở trên vai cô ấy đã kích thích tôi lập tức tỉnh táo lại, toàn thân cũng theo đó mà nhanh chóng bật dậy.
“Hít…”
Tôi hít một hơi khí lạnh, nhưng động tác bật dậy này lại tác động đến vết thương, khiến tôi đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Lão Yên lo lắng nói: "Cậu gấp cái gì? Dù sao Long Cương cũng đã bị giải quyết."
Tôi vẫn cảm thấy chuyện này không chân thực, một sự tồn tại đáng sợ như thế cứ như vậy mà bị giải quyết rồi sao?
Lão Yên thở dài: “Cũng không tính là đã thật sự giải quyết, tiền Ngũ Đế chỉ tạm thời đánh tan sát khí của nó, cộng thêm thước trấn thi của cô Tứ, đoán chừng chỉ có thể ngăn nó trong một thời gian ngắn, nhưng cụ thể có thể ngăn chặn được bao lâu thì khó mà nói được."
“Nói như vậy có nghĩa là nó sẽ còn đến đây một lần nữa?" Tôi hỏi.
Lão Yên gật nhẹ đầu, sau đó không biết là đang cười trên nỗi đau của người khác hay là vì cái gì, mà ông ấy lại cười hì hì nói: “Đây là do thôn của bọn họ tạo nghiệp, cho nên cứ để bọn họ tự mình dọn dẹp đi.”
Tôi choáng váng à lên một tiếng, mặc dù vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng lại nghĩ không ra, cho nên tôi đã dứt khoát từ bỏ.
Chuyện của Long Cương đã kết thúc, tôi và cô Tứ đều bị thương nặng nên chỉ có thể ở lại trong thôn tĩnh dưỡng, lão Yên dùng bộ đàm liên hệ với đám người giáo sư Hứa để bọn họ yên tâm, cũng nói chờ đến khi chúng tôi ra biển thì sẽ đến đón bọn họ.
Sau hai ngày tĩnh dưỡng thì vào một buổi sáng sớm, cuối cùng tôi cũng nhớ ra một chuyện, sau đó giữ lấy lão Yên đang vì chuyện chuẩn bị ra biển mà bận bịu chân không chạm đất, hét lớn: "Chị Thu đâu?"
Trên mặt của lão Yên cũng có chút ngơ ngác, ú ớ hồi lâu cũng không nói được gì, khiến tôi nóng lòng đến mức muốn bò dậy khỏi giường, nhưng lại bị ông ấy dùng sức ấn trở về.
“Cậu đừng gây rối nữa, tôi sẽ đi hỏi trưởng thôn, có thể ông ta biết điều gì đó, con người Tiểu Thu thông minh như vậy nên sẽ không có việc gì đâu.”
Lão Yên nói xong thì vội vàng đi ra ngoài, mãi đến khi sắc trời tối hẳn thì ông ấy mới trầm mặc trở về, dọa tôi sợ đến mức dùng cả tay chân bò dậy, sau đó ông ấy mới sâu kín mở miệng nói: “Tiểu Thu đi nghỉ phép rồi.”
“Hả?” Tôi có chút không kịp phản ứng.
Lão Yên hừ một tiếng, nói Tiểu Thu vốn đi hộ tống Kim Địa Tạng rồi sẽ thuận tiện đi dưỡng thương luôn, còn việc tới đây cũng là vì trùng hợp nghe được tin đồn nên mới tới tham gia náo nhiệt.
Sau khi nhận thấy mọi chuyện trở nên không ổn thì trốn mất, sau đó lại sợ ông ấy sẽ truy cứu việc cô ấy tự ý rời khỏi vị trí của mình khi không được phép nên đã bỏ chạy.
Tôi nghe mà chỉ có thể bội phục chị ấy, khó trách sắc mặt của lão Yên lại đen như đáy nồi, đây rõ ràng là bắt con rận trên đầu con cọp, chính là muốn tìm chết mà!
Lão Yên cười ha ha vài tiếng, sau đó yêu cầu tôi nhanh chóng hồi phục, ông ấy đã hỏi thăm nhóm ngư dân rồi, thời tiết ngày mốt sẽ gió êm sóng lặng, mà ngày này chính là khoảng thời gian thích hợp nhất để ra biển.
Tôi nằm xuống giường không nói nên lời, tốc độ hồi phục là thứ mà tôi có thể kiểm soát sao?
Cho dù tôi có khống chế được hay không thì đến hôm đó tôi vẫn bị lão Yên trực tiếp lôi dậy và kéo thẳng tới bờ biển.
Một chiếc thuyền đánh cá cỡ trung đang đậu trên bờ biển, trên đó có hai ba bóng người đang đi lại.
“Cô Tứ?”
Tôi vừa nhìn thấy bóng dáng màu trắng đang đứng bên cạnh thuyền, liền kinh ngạc hét lên.
Cô Tứ xoay người thấy tôi thì gật nhẹ đầu về phía tôi, sau đó lại lần nữa đánh giá con thuyền, từ trên người của cô ấy đã hoàn toàn không thể nhìn ra dấu vết đã từng bị thương, phải biết rằng vết thương của cô ấy nghiêm trọng hơn tôi nhiều.
“Đừng nhìn nữa, cô Tứ vẫn luôn như vậy." Lão Yên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, sau đó kêu tôi chuẩn bị một chút rồi lên thuyền.
Lúc này tôi mới biết Côn Bố và Nha Tử đã sớm chuẩn bị kỹ càng và chỉ đợi mỗi tôi.
Tôi lắc lắc cơ thể mới hồi phục được một nửa của mình, cảm thấy khó hiểu về việc lão Yên sao lại vội vàng như vậy, rõ ràng trước đó ông ấy vẫn còn vui vẻ thoải mái lắm mà?
Lão Yên khoa tay múa chân chỉ về phía con thuyền, lo lắng nói: “Ngày hôm qua thủy triều đã bắt đầu thay đổi, mộ của Trịnh Nhất Tẩu sợ là sắp chìm rồi..."
Hóa ra nếu dựa theo lời mà trưởng thôn nhắc tới thì vị trí của mộ Trịnh Nhất Tẩu kết hợp với thủy triều trong hai ngày này, lão Yên suy đoán nếu thủy triều vẫn luôn không thay đổi và cứ tiếp tục như thế này, mộ của Trịnh Nhất Tẩu rất có thể sẽ chìm xuống đáy biển sau mười ngày nữa, đến lúc đó chuyến đi này của chúng tôi sẽ thực sự trở nên vô ích!
Cho nên đây là lý do tại sao ngay lúc thân thể của tôi còn chưa hoàn toàn khôi phục thì ông ấy lại thúc giục tôi mau chóng xuất phát như thế.