Chương 754 Ngọc Cửu Long
Mọi việc xảy ra đều có nguyên do của nó, mà tôi cũng biết việc nào nặng việc nào nhẹ, lập tức cảm thấy vết thương trên người đã tốt hơn phân nửa, sau khi tiện tay thu dọn hành lý xong đã lập tức lên thuyền.
Bởi vì là thuyền đánh cá, cho nên vừa lên tới đã ngửi được một mùi cá tanh nồng nặc, nặng đến mức khiến tôi bịt mũi lại rồi mà vẫn suýt chút nữa nôn ra ngoài, từ đó rước lấy sự chế giễu của đám người lão Yên: “Sao cậu yếu đuối như đàn bà vậy?”
“Đàn bà nhưng không yếu.” Tôi dựa vào mép thuyền rồi cười ha hả, nếu lời này bị cô Thu nghe được thì chắc chắn chị ấy sẽ lại đánh nhau với lão Yên mất.
Thuyền khởi hành, gió biển thổi qua khiến mùi tanh của cá tan đi một ít, dạ dày của tôi cũng dễ chịu hơn.
Nhìn thuyền đánh cá đi về hướng hòn đảo nhỏ nơi tôi và cô Tứ đã từng ở, tâm tình lại trở nên nửa thoải mái nửa phức tạp, thoải mái là vì cuối cùng cục diện hỗn độn ở thôn Phong Thu cũng đã có khởi đầu tốt đẹp, phức tạp là vì con đường phía của chuyến đi lần này còn chưa biết, còn có đám người Lưu Hàn Thu như dòi trong xương, không ai biết khi nào bọn họ sẽ xuất hiện làm người khác buồn nôn.
Thuyền đánh cá tự nhiên nhanh hơn bè trúc. Mấy ngày trước chúng tôi phải mất ba bốn tiếng mới đến nơi, nhưng thuyền đánh cá chỉ mất chưa đầy một giờ đã đến nơi.
Giáo sư Hứa với đôi mắt đỏ hoe nhìn chúng tôi hồi lâu thì tâm tình mới tính là buông xuống, nhưng lão Hạ ở bên cạnh lại không tim không phổi cười trêu nói: “Lão Hứa, tôi đã nói là sẽ không sao đâu, ông nhìn ông đi, ông đã là người cao tuổi rồi, vậy mà hơi một tí lại khóc nhè, làm trò cười cho người khác."
"Đi đi, cứ ở một bên chê cười đi." Giáo sư Hứa cười mắng.
Lão Yên kéo bọn họ lại cùng một chỗ, sau đó đưa ra một cái nhìn khái quát về tiến độ hiện tại, chỉ thấy giáo sư Hứa đẩy cặp kính gọng viền vàng lên rồi ngạc nhiên hỏi: “Các ông có chắc đây là mộ của Trịnh Nhất Tẩu không?”
Lão Yên ừ một tiếng rồi nói trong mấy ngày chuẩn bị này, ông ấy cũng đã tra xét không ít tư liệu, sau đó phát hiện phạm vi hoạt động của bang Hồng Kỳ do Trịnh Nhất Tẩu dẫn đầu vào thời điểm đó rất rộng lớn, dấu vết trải dài từ Hồng Kông đến Châu Hải, mà trên đó lại trùng khớp với vị trí của thôn Phong Thu.
Hơn nữa, chính vì nơi này không phải là địa bàn hoạt động chủ yếu của bọn họ nên càng có khả năng bọn họ tiến hành bí mật chôn cất Trịnh Nhất Tẩu mà không bị người ngoài biết đến.
Lý do mà ông ấy đưa ra lại khiến chúng tôi đều tin phục, chỉ thấy giáo sư Hứa ngõ nhẹ vào mép thuyền, sau đó nhanh chóng chuyển động đầu óc chứa đầy tri thức của mình: “Mặc dù thuyền đánh cá vẫn luôn chạy về phía Đông, mà từ bên này đi qua lại trùng khớp với Châu Hải, ở giữa còn có mười ba hòn đảo lớn nhỏ, nhưng tôi chưa từng nghe nói trên đó có tòa cổ mộ nào cả."
"Cho nên mới nói đây chính là bí mật mà bọn họ đã che giấu, lần này trưởng thôn đã phái ra những ngư dân giàu kinh nghiệm nhất cho chúng ta, thậm chí còn có hai người đã từng đi đến mộ cổ nên đảm bảo không sai đâu! "Dường như tâm tình của lão Yên rất tốt.
Mọi việc xảy ra đều có nguyên do của nó, mà tôi cũng biết việc nào nặng việc nào nhẹ, lập tức cảm thấy vết thương trên người đã tốt hơn phân nửa, sau khi tiện tay thu dọn hành lý xong đã lập tức lên thuyền.
Bởi vì là thuyền đánh cá, cho nên vừa lên tới đã ngửi được một mùi cá tanh nồng nặc, nặng đến mức khiến tôi bịt mũi lại rồi mà vẫn suýt chút nữa nôn ra ngoài, từ đó rước lấy sự chế giễu của đám người lão Yên: “Sao cậu yếu đuối như đàn bà vậy?”
“Đàn bà nhưng không yếu.” Tôi dựa vào mép thuyền rồi cười ha hả, nếu lời này bị cô Thu nghe được thì chắc chắn chị ấy sẽ lại đánh nhau với lão Yên mất.
Thuyền khởi hành, gió biển thổi qua khiến mùi tanh của cá tan đi một ít, dạ dày của tôi cũng dễ chịu hơn.
Nhìn thuyền đánh cá đi về hướng hòn đảo nhỏ nơi tôi và cô Tứ đã từng ở, tâm tình lại trở nên nửa thoải mái nửa phức tạp, thoải mái là vì cuối cùng cục diện hỗn độn ở thôn Phong Thu cũng đã có khởi đầu tốt đẹp, phức tạp là vì con đường phía của chuyến đi lần này còn chưa biết, còn có đám người Lưu Hàn Thu như dòi trong xương, không ai biết khi nào bọn họ sẽ xuất hiện làm người khác buồn nôn.
Thuyền đánh cá tự nhiên nhanh hơn bè trúc. Mấy ngày trước chúng tôi phải mất ba bốn tiếng mới đến nơi, nhưng thuyền đánh cá chỉ mất chưa đầy một giờ đã đến nơi.
Giáo sư Hứa với đôi mắt đỏ hoe nhìn chúng tôi hồi lâu thì tâm tình mới tính là buông xuống, nhưng lão Hạ ở bên cạnh lại không tim không phổi cười trêu nói: “Lão Hứa, tôi đã nói là sẽ không sao đâu, ông nhìn ông đi, ông đã là người cao tuổi rồi, vậy mà hơi một tí lại khóc nhè, làm trò cười cho người khác."
"Đi đi, cứ ở một bên chê cười đi." Giáo sư Hứa cười mắng.
Lão Yên kéo bọn họ lại cùng một chỗ, sau đó đưa ra một cái nhìn khái quát về tiến độ hiện tại, chỉ thấy giáo sư Hứa đẩy cặp kính gọng viền vàng lên rồi ngạc nhiên hỏi: “Các ông có chắc đây là mộ của Trịnh Nhất Tẩu không?”
Lão Yên ừ một tiếng rồi nói trong mấy ngày chuẩn bị này, ông ấy cũng đã tra xét không ít tư liệu, sau đó phát hiện phạm vi hoạt động của bang Hồng Kỳ do Trịnh Nhất Tẩu dẫn đầu vào thời điểm đó rất rộng lớn, dấu vết trải dài từ Hồng Kông đến Châu Hải, mà trên đó lại trùng khớp với vị trí của thôn Phong Thu.
Hơn nữa, chính vì nơi này không phải là địa bàn hoạt động chủ yếu của bọn họ nên càng có khả năng bọn họ tiến hành bí mật chôn cất Trịnh Nhất Tẩu mà không bị người ngoài biết đến.
Lý do mà ông ấy đưa ra lại khiến chúng tôi đều tin phục, chỉ thấy giáo sư Hứa ngõ nhẹ vào mép thuyền, sau đó nhanh chóng chuyển động đầu óc chứa đầy tri thức của mình: “Mặc dù thuyền đánh cá vẫn luôn chạy về phía Đông, mà từ bên này đi qua lại trùng khớp với Châu Hải, ở giữa còn có mười ba hòn đảo lớn nhỏ, nhưng tôi chưa từng nghe nói trên đó có tòa cổ mộ nào cả."
"Cho nên mới nói đây chính là bí mật mà bọn họ đã che giấu, lần này trưởng thôn đã phái ra những ngư dân giàu kinh nghiệm nhất cho chúng ta, thậm chí còn có hai người đã từng đi đến mộ cổ nên đảm bảo không sai đâu! "Dường như tâm tình của lão Yên rất tốt.
****6:
Giáo sư Hứa không hỏi thêm gì nữa, nhưng đội trưởng Bạch lại nhìn chằm chằm vào những bọt sóng màu trắng được tạo nên bởi sự chuyển động của tàu đánh cá rồi nói một câu rất kỳ lạ - đảo giữa biển, mộ trên đảo, người trong mộ, người có đi mà không có về chính là người tài ba.
Lão Yên hỏi bà ấy có ý gì?
Nhưng bà ấy lại chỉ thở dài, nói tất cả phải xem duyên phận rồi không nói gì nữa, sau đó nhờ lão Hạ đỡ mình vào khoang thuyền, để lại chúng tôi đứng nhìn nhau, bị gió biển trên boong thuyền thổi cho ngu người.
Thuyền trưởng đoán không sai, hôm nay đúng là một ngày sóng yên biển lặng. Nếu không phải bản thân bị thương với có mục tiêu rõ ràng thì tôi cũng thực sự nghĩ chúng tôi chỉ đang ra khơi du lịch mà thôi.
Chớp mắt đã đến giữa trưa, tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên đã kéo một ngư dân lại, hỏi tại sao vẫn chưa đến mộ của Trịnh Nhất Tẩu nữa?
“Còn sớm mà, phải tầm vài ngày nữa mới đến." Người bị tôi kéo lại chính là một trong hai dân làng đã từng đến mộ cổ, tên là Trịnh Lãng, trạc tuổi với Côn Bố. Người cũng giống như tên, thoạt nhìn thì rất không nghiêm túc đứng đắn, nhưng khi cặp mắt sắc bén của anh ta nhìn chằm chằm ai đó sẽ khiến họ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Tôi đè vai anh ta, lạnh lùng nói: “Mấy ngày? Không phải vào dịp lễ Long Vương các người có thể trở về chỉ trong vòng một ngày sao?"
Tôi nhớ rõ bọn họ đã từng tổ chức một buổi hiến tế, lúc khởi hành là khoảng chín giờ sáng, đến chiều tối đã về bến cảng.
Trịnh Lãng cười ha hả nói: "Tôi không lừa cậu đâu. Lần lễ hội Long Vương này chúng tôi không hề đến lăng mộ cổ. Có mấy người ngoài như các cậu thì sao chúng tôi đi được, nên chỉ ra khu vực gần đó đánh bắt đầy cá rồi quay lại thôi."
Thì ra là vậy, tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, buông tay ra mỉm cười nói xin lỗi. May mà anh ta cũng khá thoải mái, cười tỏ vẻ bản thân không để ý.
Sau khi biết đích đến không gần lắm, tôi cũng thả lỏng hơn. Buổi trưa ăn món canh cá do ngư dân hầm, sau khi thỏa mãn ợ một cái thì chui vào khoang thuyền dưỡng thương.