← Quay lại trang sách

Chương 755 Ngọc Cửu Long

Do vết thương trên người và sự xốc nảy của thuyền đánh cá, tôi nằm xuống liền không muốn đứng dậy nữa.

Ngoài việc ăn uống và giải quyết nhu cầu sinh lý thì cơ bản tôi đều nằm trong khoang thuyền để giết thời gian, ép Nha Tử cứ một ngày ba bữa chạy đến chỗ tôi than chán, tôi lại vờ như không nhìn thấy.

Người này gần đây có mấy tật xấu, lão Yên bảo tôi đừng nói chuyện với anh ta, để anh ta tự kiểm điểm lại bản thân.

Một hồi xốc nảy như vậy, một ngày một đêm nhanh chóng trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, tôi xem như đã lĩnh hội được sự hấp dẫn của món canh cá. Hương vị đó ngon đến mức tôi ăn mỗi ngày vẫn không thấy ngán.

Hơn nữa món canh cá này quả thực rất bổ dưỡng, sau khi ăn xong thì hôm sau tôi liền cảm thấy vết thương trên người gần như đã lành hẳn, cử động cũng không hề bị cản trở.

Chiều tối ngày hôm sau, trước khi mặt trời lặn hoàn toàn xuống biển, tôi vui vẻ cầm một chén canh cá trắng đặc lên húp, Trịnh Lãng tới boong thuyền, vẻ mặt nghiêm túc bảo tôi buông chén xuống, bộ dáng như có chuyện muốn nói.

Vẻ mặt nghiêm túc của anh ta khiến tôi tò mò, thành thạo nuốt hết canh cá trong ba ngụm, tiện tay lau miệng rồi hỏi anh ta có chuyện gì?

"Các cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, khoảng một tiếng nữa chúng ta sẽ vượt qua Thập Bát Khúc Diêm Vương." Trịnh Lãng nghiêm túc bảo chúng tôi trở về khoang thuyền rồi cột chặt mình vào giường, xảy ra chuyện gì cũng đừng ra ngoài hay nhiều chuyện, tự bảo vệ mạng sống của mình mới là quan trọng nhất.

Thập Bát Khúc Diêm Vương?

Tôi nhìn mặt biển rộng lớn, nơi này nếu có thêm mấy trăm con tàu chen vào cũng không thành vấn đề, Thập Bát Khúc gì đó có thể khiến Trịnh Lãng nghiêm túc như vậy, đúng là chuyện lạ.

Trịnh Lãng thở dài, vừa giục chúng tôi quay lại khoang thuyền vừa nói nhanh: “Điều đáng sợ của Thập Bát Khúc Diêm Vương là tuy mặt nước phía trên rộng lớn, nhưng thật ra bên dưới lại có rất nhiều đá ngầm, trong vòng dưới hai mươi hải lý đã có hơn mười chỗ có đá ngầm, chỉ cần hơi bất cẩn một chút là có thể va vào chúng.

Tôi biết thân phận của các cậu không đơn giản, nhưng về phương diện này các cậu không rành đâu, cho nên cứ trốn trong khoang thuyền đừng gây rắc rối cho chúng tôi.

Lần này người cầm lái là lão Trịnh Thúc, ông ấy đã qua Thập Bát Khúc Diêm Vương này mấy chục lần rồi, nơi nào có rạn san hô hay bãi đá ngầm ông ấy đều biết hết, sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi chỉ nói để các cậu chuẩn bị tâm lý chút thôi.”

Chúng tôi không tin những lời nói đầy mâu thuẫn của anh ta, nếu thật sự tự tin như vậy thì có lẽ anh ta đã không nói nhiều với chúng tôi vậy rồi.

Nhưng anh ta nói cũng đúng, về phương diện này chúng tôi không thể giúp được gì, tốt hơn hết vẫn nên ngoan ngoãn ngồi yên chờ đợi.

"Cậu Trịnh này, nếu thật sự nguy hiểm như vậy thì sao không lập tức thả neo, đợi đến sáng mai qua đó?" Lão Yên hỏi một câu.

Sắc mặt của Trịnh Lãng có chút phức tạp, nói bọn họ cũng đã thử qua, nhưng nếu có thể làm được như vậy thì nó cũng sẽ không bị gọi là Thập Bát Khúc Diêm Vương.

Chờ đến lúc rạng sáng, không biết vì sao mà nước biển sẽ bị rút xuống một chút, đến lúc đó việc vượt qua khúc cua sẽ càng khó khăn hơn, nên những ngư dân có kinh nghiệm đều chọn vượt qua vào ban đêm.

Nghe xong lời Trịnh Lãng nói, lão Yên đành phải chạy tới lo cho đội trưởng Bạch trước.

Giáo sư Hứa cũng trở về phòng với Nha Tử.

Ngay cả Côn Bố cũng chạy về chăm sóc lão Hạ, lão già này đến khi lên thuyền mới biết bản thân bị say sóng, nằm im từ bữa tới giờ.

Về phần cô Tứ, tôi vẫn không hiểu được tại sao con thuyền có bây lớn vậy thôi mà cô ấy vẫn có thể thoắt ẩn thoắt hiện.

Tôi vẫn vui vẻ tám chuyện với Trịnh Lãng, cố gắng moi thêm càng nhiều thông tin từ miệng anh ta.

Nhưng anh ta lại không có kiên nhẫn trả lời tôi, một tay đẩy mạnh tôi vào khoang thuyền, nói mình còn phải đi giúp đỡ lão Trịnh Thúc.

Tôi không quay lại phòng mình mà đi đến phòng đội trưởng Bạch gõ cửa, nghe thấy giọng lão Yên bảo tôi vào đi.

Tôi đẩy cửa bước vào. Đội trưởng Bạch đã bị lão Yên trói chặt vào giường. Khuôn mặt tái nhợt của bà ấy xuất hiện vệt đỏ bất thường, nhìn dáng vẻ chắc là đã giằng co với lão Yên.

Lão Yên ngẩng đầu liếc nhìn tôi, ra hiệu cho tôi chờ một chút, sau đó cúi đầu nhìn đội trưởng Bạch, có chút bất đắc dĩ nói: “Thầy à, thầy chịu khó chút đi. Thập Bát Khúc Diêm Vương mà Trịnh Lãng đã miêu tả không khác mấy so với điện Diêm Vương. Chúng ta không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tốt nhất vẫn nên đề phòng nhiều chút thì hơn.”

Tôi nghe mà khó hiểu. Chẳng lẽ đội trưởng Bạch không muốn bị trói như thế này?

Không ngờ đội trưởng Bạch lại cười khổ, nói: "Tiểu Yên, thầy hiểu con đang nghĩ gì, thầy bị trói ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, con không cần phải bảo vệ thầy."

Nói xong còn nhờ tôi thuyết phục lão Yên, nói lão Yên ở lại với mình là đang lãng phí thời gian, bà ấy cũng không phải là một người yếu đuối, bà ấy vẫn có năng lực tự bảo vệ bản thân.

“Thầy Bạch, lão Yên đây là đang lo lắng cho người. Hơn nữa thời điểm thuyền đi vào khúc cua ông ấy cũng không thể đi đâu được, không chừng ông ấy còn hy vọng thầy có thể bảo vệ ông ấy nữa đó."

Do vết thương trên người và sự xốc nảy của thuyền đánh cá, tôi nằm xuống liền không muốn đứng dậy nữa.

Ngoài việc ăn uống và giải quyết nhu cầu sinh lý thì cơ bản tôi đều nằm trong khoang thuyền để giết thời gian, ép Nha Tử cứ một ngày ba bữa chạy đến chỗ tôi than chán, tôi lại vờ như không nhìn thấy.

Người này gần đây có mấy tật xấu, lão Yên bảo tôi đừng nói chuyện với anh ta, để anh ta tự kiểm điểm lại bản thân.

Một hồi xốc nảy như vậy, một ngày một đêm nhanh chóng trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, tôi xem như đã lĩnh hội được sự hấp dẫn của món canh cá. Hương vị đó ngon đến mức tôi ăn mỗi ngày vẫn không thấy ngán.

Hơn nữa món canh cá này quả thực rất bổ dưỡng, sau khi ăn xong thì hôm sau tôi liền cảm thấy vết thương trên người gần như đã lành hẳn, cử động cũng không hề bị cản trở.

Chiều tối ngày hôm sau, trước khi mặt trời lặn hoàn toàn xuống biển, tôi vui vẻ cầm một chén canh cá trắng đặc lên húp, Trịnh Lãng tới boong thuyền, vẻ mặt nghiêm túc bảo tôi buông chén xuống, bộ dáng như có chuyện muốn nói.

Vẻ mặt nghiêm túc của anh ta khiến tôi tò mò, thành thạo nuốt hết canh cá trong ba ngụm, tiện tay lau miệng rồi hỏi anh ta có chuyện gì?

"Các cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, khoảng một tiếng nữa chúng ta sẽ vượt qua Thập Bát Khúc Diêm Vương." Trịnh Lãng nghiêm túc bảo chúng tôi trở về khoang thuyền rồi cột chặt mình vào giường, xảy ra chuyện gì cũng đừng ra ngoài hay nhiều chuyện, tự bảo vệ mạng sống của mình mới là quan trọng nhất.

Thập Bát Khúc Diêm Vương?

Tôi nhìn mặt biển rộng lớn, nơi này nếu có thêm mấy trăm con tàu chen vào cũng không thành vấn đề, Thập Bát Khúc gì đó có thể khiến Trịnh Lãng nghiêm túc như vậy, đúng là chuyện lạ.

Trịnh Lãng thở dài, vừa giục chúng tôi quay lại khoang thuyền vừa nói nhanh: “Điều đáng sợ của Thập Bát Khúc Diêm Vương là tuy mặt nước phía trên rộng lớn, nhưng thật ra bên dưới lại có rất nhiều đá ngầm, trong vòng dưới hai mươi hải lý đã có hơn mười chỗ có đá ngầm, chỉ cần hơi bất cẩn một chút là có thể va vào chúng.

Tôi biết thân phận của các cậu không đơn giản, nhưng về phương diện này các cậu không rành đâu, cho nên cứ trốn trong khoang thuyền đừng gây rắc rối cho chúng tôi.

Lần này người cầm lái là lão Trịnh Thúc, ông ấy đã qua Thập Bát Khúc Diêm Vương này mấy chục lần rồi, nơi nào có rạn san hô hay bãi đá ngầm ông ấy đều biết hết, sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi chỉ nói để các cậu chuẩn bị tâm lý chút thôi.”

Chúng tôi không tin những lời nói đầy mâu thuẫn của anh ta, nếu thật sự tự tin như vậy thì có lẽ anh ta đã không nói nhiều với chúng tôi vậy rồi.

Nhưng anh ta nói cũng đúng, về phương diện này chúng tôi không thể giúp được gì, tốt hơn hết vẫn nên ngoan ngoãn ngồi yên chờ đợi.

"Cậu Trịnh này, nếu thật sự nguy hiểm như vậy thì sao không lập tức thả neo, đợi đến sáng mai qua đó?" Lão Yên hỏi một câu.

Sắc mặt của Trịnh Lãng có chút phức tạp, nói bọn họ cũng đã thử qua, nhưng nếu có thể làm được như vậy thì nó cũng sẽ không bị gọi là Thập Bát Khúc Diêm Vương.

Chờ đến lúc rạng sáng, không biết vì sao mà nước biển sẽ bị rút xuống một chút, đến lúc đó việc vượt qua khúc cua sẽ càng khó khăn hơn, nên những ngư dân có kinh nghiệm đều chọn vượt qua vào ban đêm.

Nghe xong lời Trịnh Lãng nói, lão Yên đành phải chạy tới lo cho đội trưởng Bạch trước.

Giáo sư Hứa cũng trở về phòng với Nha Tử.

Ngay cả Côn Bố cũng chạy về chăm sóc lão Hạ, lão già này đến khi lên thuyền mới biết bản thân bị say sóng, nằm im từ bữa tới giờ.

Về phần cô Tứ, tôi vẫn không hiểu được tại sao con thuyền có bây lớn vậy thôi mà cô ấy vẫn có thể thoắt ẩn thoắt hiện.

Tôi vẫn vui vẻ tám chuyện với Trịnh Lãng, cố gắng moi thêm càng nhiều thông tin từ miệng anh ta.

Nhưng anh ta lại không có kiên nhẫn trả lời tôi, một tay đẩy mạnh tôi vào khoang thuyền, nói mình còn phải đi giúp đỡ lão Trịnh Thúc.

Tôi không quay lại phòng mình mà đi đến phòng đội trưởng Bạch gõ cửa, nghe thấy giọng lão Yên bảo tôi vào đi.

Tôi đẩy cửa bước vào. Đội trưởng Bạch đã bị lão Yên trói chặt vào giường. Khuôn mặt tái nhợt của bà ấy xuất hiện vệt đỏ bất thường, nhìn dáng vẻ chắc là đã giằng co với lão Yên.

Lão Yên ngẩng đầu liếc nhìn tôi, ra hiệu cho tôi chờ một chút, sau đó cúi đầu nhìn đội trưởng Bạch, có chút bất đắc dĩ nói: “Thầy à, thầy chịu khó chút đi. Thập Bát Khúc Diêm Vương mà Trịnh Lãng đã miêu tả không khác mấy so với điện Diêm Vương. Chúng ta không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tốt nhất vẫn nên đề phòng nhiều chút thì hơn.”

Tôi nghe mà khó hiểu. Chẳng lẽ đội trưởng Bạch không muốn bị trói như thế này?

Không ngờ đội trưởng Bạch lại cười khổ, nói: "Tiểu Yên, thầy hiểu con đang nghĩ gì, thầy bị trói ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, con không cần phải bảo vệ thầy."

Nói xong còn nhờ tôi thuyết phục lão Yên, nói lão Yên ở lại với mình là đang lãng phí thời gian, bà ấy cũng không phải là một người yếu đuối, bà ấy vẫn có năng lực tự bảo vệ bản thân.

“Thầy Bạch, lão Yên đây là đang lo lắng cho người. Hơn nữa thời điểm thuyền đi vào khúc cua ông ấy cũng không thể đi đâu được, không chừng ông ấy còn hy vọng thầy có thể bảo vệ ông ấy nữa đó."