← Quay lại trang sách

Chương 756 Ngọc Cửu Long

Tôi nhún vai, đội trưởng Bạch bị tôi chọc không nhịn được cười, lão Yên cũng cười mắng tôi một câu, sau đó hỏi tôi tìm ông ấy có chuyện gì.

Tôi liếc nhìn đội trưởng Bạch rồi ra hiệu cho lão Yên ra ngoài nói. Đội trưởng Bạch rõ ràng đã thấy nhưng lại không nói gì.

Lão Yên vừa đi ra đã hạ giọng hỏi: “Cậu muốn nói chuyện gì? Bộ cậu không biết hiện tại thầy Bạch của cậu rất mẫn cảm sao."

“Đừng nói chuyện đó nữa, ông không cảm thấy con thuyền này có vấn đề gì sao?” Tôi kéo ông ấy sang một bên rồi cũng hạ giọng nói.

Tôi nhún vai, đội trưởng Bạch bị tôi chọc không nhịn được cười, lão Yên cũng cười mắng tôi một câu, sau đó hỏi tôi tìm ông ấy có chuyện gì.

Tôi liếc nhìn đội trưởng Bạch rồi ra hiệu cho lão Yên ra ngoài nói. Đội trưởng Bạch rõ ràng đã thấy nhưng lại không nói gì.

Lão Yên vừa đi ra đã hạ giọng hỏi: “Cậu muốn nói chuyện gì? Bộ cậu không biết hiện tại thầy Bạch của cậu rất mẫn cảm sao."

“Đừng nói chuyện đó nữa, ông không cảm thấy con thuyền này có vấn đề gì sao?” Tôi kéo ông ấy sang một bên rồi cũng hạ giọng nói.

****7:

Lão Yên vội vàng ra hiệu im lặng, sau đó nhìn xem hai bên, sau khi xác định không có ai mới chậm rãi nói: “Bình thường mới có quỷ á, thằng nhóc nhà cậu để ý nhiều thêm chút đi!

Tài trí của cậu chỉ thích hợp với việc xuống mộ, chứ đối mặt với mấy người này thì vẫn còn non lắm, đừng hỏi cũng đừng can thiệp quá nhiều, tóm lại mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Giọng điệu chắc chắn của ông ấy khiến tôi bình tĩnh hơn rất nhiều.

Kể từ khi lên thuyền tôi đã cảm thấy hơi bất an, nhưng lại không tài nào giải thích được. Sự bất an này lên đến đỉnh điểm khi Trịnh Lãng lùa chúng tôi trở lại khoang thuyền, may mà lão Yên cũng cảm nhận được.

Trở về phòng, tôi lấy trong túi ra một sợi dây dày bằng hai ngón tay, quấn quanh một miếng vải mềm rồi trói mình vào chân giường.

Tôi cũng không dám trói quá chặt, để nếu thuyền thật sự bị lật thì vẫn có thể tháo được dây thừng để thoát thân, không thôi bị bản thân mình tự trói chết, xuống điện Diêm Vương cũng không thể giải thích nổi được.

Một giờ nói dài không dài mà nói ngắn thì cũng không ngắn. May là thông qua cửa sổ khoang thuyền vẫn có thể nhìn thấy mặt biển, nhờ đó có thể kịp thời nắm rõ tình hình bên ngoài.

Bầu trời dường như tối sầm lại trong nháy mắt.

Khi chúng tôi bước vào khoang thuyền, ánh hoàng hôn vẫn đang chiếu rọi hơn nửa mặt biển, giờ thì nhìn đâu cũng thấy một màu đen thui.

Cũng may là ánh trăng vẫn còn sáng một chút, có thể thấy lờ mờ những đợt sóng nổi lên.

Không biết từ lúc nào mà tốc độ thuyền ngày càng chậm dần. Con thuyền lắc lư trên biển như một chiếc thuyền giấy, có thể bị biển rộng nuốt chửng bất cứ lúc nào.

Tôi ghé người vào cửa sổ nhìn chăm chú ngoài, chỉ thấy ánh trăng như bị phủ một lớp màn mỏng, chiếu xuống mặt biển một cách mờ ảo, khiến sóng biển trông càng thêm quỷ dị.

Tôi hoảng sợ, vội tháo dây thừng chạy ra khỏi khoang thuyền, lao đến khoang thuyền trưởng.

Thuyền trưởng lão Trịnh Thúc, Trịnh Lãng và một tay già đời khác hình như tên Trịnh Ngàn đều tập trung tại khoang thuyền trưởng, khi nhìn thấy tôi đẩy cửa vào, Trịnh Lãng tức giận: “Cái thằng này, cậu chạy đến đây làm gì, mau quay trở lại phòng đi, thuyền sắp rẽ rồi, đừng có lộn xộn nữa!"

“Thả neo, mau thả neo!” Tôi phớt lờ tiếng la hét của gã, vội vàng nói.

Lão Trịnh Thúc đang cầm lái, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm về phía trước, nghe vậy cũng không có phản ứng gì.

Nhưng Trịnh Lãng lại bị tôi làm cho tức giận: “Tôi đã nói rồi, đây là do các người muốn tới, đều đã đưa các người đến lăng mộ của tổ tiên rồi mà các người còn sợ chết à? Nếu sợ chết thì nhân lúc còn sớm mau chóng trở về đi, cút ra khỏi làng chài của chúng tôi, cũng đừng đến làm phiền tổ tiên của chúng tôi nữa."

Tôi lười tranh cãi với gã, chỉ quát lên: "Mau thả neo đi! Sắp có bão rồi!"

“Cậu đang nói bậy gì đó?" Trịnh Lãng quát lớn.

Tôi vội nói: “Trăng mờ màu đỏ, ánh sáng trên biển nổi lên sau cơn bão”.

Nghe vậy, vẻ mặt của Trịnh Lãng thay đổi, đẩy tôi ra rồi đi thẳng ra khỏi khoang thuyền trưởng. Gã ngẩng đầu liếc nhìn ra bên ngoài, sau đó đen mặt đi vào, thầm mắng: “Lão Trịnh Thúc, thời tiết này thật quỷ quái, một giây trước vẫn còn tốt mà, nếu không chúng ta đợi một chút đi?

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ bọn họ cho rằng tôi đang gây rối mà bỏ ngoài tai lời tôi nói.

Lão Trịnh Thúc vẫn không quay đầu lại, giọng điệu bình tĩnh: “Muộn rồi, thuyền đã bắt đầu rẽ. A Ngàn, ông lấy dây thừng trói chúng ta lại với nhau. Tiểu Lãng, cậu mang tên nhóc này về lại khoang thuyền, đừng để khoang thuyền bên đó xảy ra chuyện gì.... Báo cho ba người A Thủy tỉnh táo một chút, bão đến thì lập tức thu buồm."

"Lão Trịnh Thúc, ông xác định muốn thu buồm sao?" Trịnh Lãng vốn liên tục gật đầu lại hỏi một câu.

Lão Trịnh Thúc cáu kỉnh dùng tiếng địa phương trả lời lại, tôi nghe không hiểu lắm, nhưng chắc là một câu mắng chửi.

Bởi vì sau khi nghe xong, Trịnh Lãng không nói một lời đã nắm lấy cổ áo tôi lôi vê phía khoang thuyền, vừa đi vừa quát lớn vài câu, đại khái là nói cho các thủy thủ biết ý của lão Trịnh Thúc.

Tôi gần như bị kéo về khoang thuyền, mãi đến khi vào trong Trịnh Lãng mới buông cổ áo tôi ra, bộ dáng hung dữ bảo tôi đừng ra ngoài gây chuyện nữa.

"Tôi không có gây chuyện, đừng nói là anh nghĩ cơn bão này do tôi gây ra đấy chứ? Tôi không có bản lĩnh lớn đến vậy đâu nha." Tôi nhún vai, nhưng vẻ mặt của Trịnh Lãng lại như muốn ăn thịt người, nên tôi đành phải làm động tác im miệng rồi quay trở lại phòng tự trói mình lại.

Tôi không biết nhiều về biển như họ, chỉ là thấy mặt trăng đột ngột thay đổi, tinh tượng không đúng nên mới đoán có bão, về phần tại sao có bão thì tôi cũng không biết, vậy nên dù Trịnh Lãng không nói tôi cũng biết, nhiệm vụ tiếp theo của tôi chính là phải cố hết sức bảo vệ bản thân mình.