Chương 757 Ngọc Cửu Long
Sau khi vào khúc cua, tôi có thể cảm nhận được tốc độ của thuyền gần như tụt xuống tận đáy. Nếu không nhìn những đợt sóng quay cuồng bên ngoài thì tôi còn tưởng thuyền đang đứng yên nữa đấy, tốc độ này không khác gì so với không nhúc nhích cả, chính là loại mà ngay cả một đứa trẻ đi bộ cũng có thể đuổi kịp.
Tôi tựa người vào cửa sổ chú ý tình hình bên ngoài, còn Trịnh Lãng thì chạy từ phòng này sang phòng khác, vẻ mặt u ám như trời sắp sập xuống vậy.
“Nhóc con, đợi lát nữa cậu sẽ biết thế nào là trời sập." Trịnh Lãng nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt kỳ quái kèm theo chút lo lắng, nói xong liền vội vã quay người rời đi.
Thấy dáng vẻ của gã như vậy, sự bình tĩnh vừa nãy của tôi lập tức biến mất, tôi đưa mắt dõi theo từng đợt sóng quay cuồng bên ngoài.
Đột nhiên, tôi không thể nhìn thấy gì nữa, ngoài cửa sổ chỉ còn lại một mảnh tối đen...
Cùng lúc đó, tiếng sấm ầm ầm chấn động cả bầu trời từ xa đến gần, cuối cùng đánh vào bên tai, làm rung chuyển cả con thuyền.
Tôi vội bám vào giường, cơ thể vừa nghiêng về phía trước thì lại bị dây thừng kéo lại, ngả tới ngả lui như con lật đật vậy. Tiếng sấm bên ngoài liên tục ập đến, những hạt mưa lớn bằng hạt đậu đập vào thuyền phát ra những âm thanh lạch cạch khiến tôi hoảng sợ.
Sau một trận tiếng sấm, một tia sét xé toạc bầu trời tối đen bổ thẳng vào vùng biển ngoài cửa sổ, toàn bộ vùng biển trong nháy mắt chia làm hai nửa, nước biển quay cuồng dữ dội, hòa thành một thể với bầu trời tối đen.
Trời sập...
Trong đầu tôi bỗng nảy ra suy nghĩ này, cuối cùng cũng hiểu được câu nói kia của Trịnh Lãng có ý gì!
Bầu trời trực tiếp bị đè xuống, sấm sét thỉnh thoảng sẽ xé toạc bầu trời, tạo ra những đợt sóng càng dữ dội hơn đánh vào thân thuyền. Cả con thuyền như một chiếc lá rơi vào dòng nước chảy xiết, hết chìm rồi lại nổi trên mặt sóng, có thể vỡ tan thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Tôi rút vào dưới chân giường, hoảng sợ nhìn ra bên ngoài, thấy sóng gió như muốn hủy diệt thế giới mà đánh vào thuyền của chúng tôi.
Trưởng thôn đã đặc biệt chọn cho chúng tôi một chiếc thuyền kiên cố, nhưng trước những đợt sóng biển này, dù có là một chiếc thuyền sắt thì e rằng cũng sẽ bị ép thành một cái đĩa CD dẹp lép trong tích tắc mà thôi.
Tôi hít sâu một hơi, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, cố hết sức thu mình lại để tránh bị thương.
Đồ vật trong phòng lăn lóc trên sàn kêu leng keng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng vỡ nát khiến tôi thấy mà sợ hãi.
Ầm!
Một bóng người ngã vào phòng, tôi hoảng hốt nhìn sang thì phát hiện đó là Trịnh Lãng. Gã dùng một tay che trán, tay kia chống tấm ván bò lên một cách khó khăn, nhưng thử vài lần kết quả vẫn là bị ngã mạnh ra phía sau.
Tôi cắn răng buông tay đang nắm chặt giường ra, thận trọng dịch về phía gã.
Rầm!
Vừa dịch được một bước nhỏ, tiếng sấm đã nổ ầm bên tai, con thuyền rung chuyển dữ dội, tôi lập tức ngã về phía trước với tư thế như chó đớp phân.
Cũng may là bên hông tôi còn cột với dây thừng nên mới kịp thời được kéo lại, nhưng phần eo của tôi lại rất đau rát, sợ là đã rách da rồi.
Chỉ là sau cú ngã này, vết thương mà tôi cố gắng lắm mới dưỡng lành được bảy tám phần lại bị nứt ra. Cơn đau truyền thẳng đến tim, khiến tôi suýt nữa ngất xỉu.
“Mau cút về!” Trịnh Lãng đột nhiên quát lên.
Tôi cũng tức giận quát lại: “Mịa nó ông đây muốn tới giúp anh. Thái độ đó của anh là sao?"
Sau khi vào khúc cua, tôi có thể cảm nhận được tốc độ của thuyền gần như tụt xuống tận đáy. Nếu không nhìn những đợt sóng quay cuồng bên ngoài thì tôi còn tưởng thuyền đang đứng yên nữa đấy, tốc độ này không khác gì so với không nhúc nhích cả, chính là loại mà ngay cả một đứa trẻ đi bộ cũng có thể đuổi kịp.
Tôi tựa người vào cửa sổ chú ý tình hình bên ngoài, còn Trịnh Lãng thì chạy từ phòng này sang phòng khác, vẻ mặt u ám như trời sắp sập xuống vậy.
“Nhóc con, đợi lát nữa cậu sẽ biết thế nào là trời sập." Trịnh Lãng nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt kỳ quái kèm theo chút lo lắng, nói xong liền vội vã quay người rời đi.
Thấy dáng vẻ của gã như vậy, sự bình tĩnh vừa nãy của tôi lập tức biến mất, tôi đưa mắt dõi theo từng đợt sóng quay cuồng bên ngoài.
Đột nhiên, tôi không thể nhìn thấy gì nữa, ngoài cửa sổ chỉ còn lại một mảnh tối đen...
Cùng lúc đó, tiếng sấm ầm ầm chấn động cả bầu trời từ xa đến gần, cuối cùng đánh vào bên tai, làm rung chuyển cả con thuyền.
Tôi vội bám vào giường, cơ thể vừa nghiêng về phía trước thì lại bị dây thừng kéo lại, ngả tới ngả lui như con lật đật vậy. Tiếng sấm bên ngoài liên tục ập đến, những hạt mưa lớn bằng hạt đậu đập vào thuyền phát ra những âm thanh lạch cạch khiến tôi hoảng sợ.
Sau một trận tiếng sấm, một tia sét xé toạc bầu trời tối đen bổ thẳng vào vùng biển ngoài cửa sổ, toàn bộ vùng biển trong nháy mắt chia làm hai nửa, nước biển quay cuồng dữ dội, hòa thành một thể với bầu trời tối đen.
Trời sập...
Trong đầu tôi bỗng nảy ra suy nghĩ này, cuối cùng cũng hiểu được câu nói kia của Trịnh Lãng có ý gì!
Bầu trời trực tiếp bị đè xuống, sấm sét thỉnh thoảng sẽ xé toạc bầu trời, tạo ra những đợt sóng càng dữ dội hơn đánh vào thân thuyền. Cả con thuyền như một chiếc lá rơi vào dòng nước chảy xiết, hết chìm rồi lại nổi trên mặt sóng, có thể vỡ tan thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Tôi rút vào dưới chân giường, hoảng sợ nhìn ra bên ngoài, thấy sóng gió như muốn hủy diệt thế giới mà đánh vào thuyền của chúng tôi.
Trưởng thôn đã đặc biệt chọn cho chúng tôi một chiếc thuyền kiên cố, nhưng trước những đợt sóng biển này, dù có là một chiếc thuyền sắt thì e rằng cũng sẽ bị ép thành một cái đĩa CD dẹp lép trong tích tắc mà thôi.
Tôi hít sâu một hơi, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống, cố hết sức thu mình lại để tránh bị thương.
Đồ vật trong phòng lăn lóc trên sàn kêu leng keng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng vỡ nát khiến tôi thấy mà sợ hãi.
Ầm!
Một bóng người ngã vào phòng, tôi hoảng hốt nhìn sang thì phát hiện đó là Trịnh Lãng. Gã dùng một tay che trán, tay kia chống tấm ván bò lên một cách khó khăn, nhưng thử vài lần kết quả vẫn là bị ngã mạnh ra phía sau.
Tôi cắn răng buông tay đang nắm chặt giường ra, thận trọng dịch về phía gã.
Rầm!
Vừa dịch được một bước nhỏ, tiếng sấm đã nổ ầm bên tai, con thuyền rung chuyển dữ dội, tôi lập tức ngã về phía trước với tư thế như chó đớp phân.
Cũng may là bên hông tôi còn cột với dây thừng nên mới kịp thời được kéo lại, nhưng phần eo của tôi lại rất đau rát, sợ là đã rách da rồi.
Chỉ là sau cú ngã này, vết thương mà tôi cố gắng lắm mới dưỡng lành được bảy tám phần lại bị nứt ra. Cơn đau truyền thẳng đến tim, khiến tôi suýt nữa ngất xỉu.
“Mau cút về!” Trịnh Lãng đột nhiên quát lên.
Tôi cũng tức giận quát lại: “Mịa nó ông đây muốn tới giúp anh. Thái độ đó của anh là sao?"
****8:
Trịnh Lãng liền đáp lại một câu tôi không cần cậu giúp, cũng may lúc này cơn bão đã nhỏ hơn một chút, gã đứng dậy, nắm lấy khung cửa nói nhanh: “Cơn bão này có gì đó không ổn, lão Trịnh Thúc bảo tôi nói với mấy người, nếu thuyền thật sự bị đánh chìm thì trong mỗi phòng đều có áo phao, có thể sống sót hay không đều phải xem số phận.”
Nói xong, gã loạng choạng chạy đi, để lại mình tôi cắn răng lăn một vòng theo dây thừng.
Ầm ầm ầm …
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, tiếng sấm lại nổi lên, tia chớp to bằng cánh tay của một đứa trẻ đánh xuống mặt biển cách đó một mét, gây ra từng đợt sóng lớn.
Vất vả lắm tôi mới đứng dậy được lại bị quăng trở về. Sau năm lần bảy lượt như thế, dạ dày tôi bắt đầu quặn lên từng cơn, nôn hết mọi thứ ra ngoài.
Nhưng tôi biết con thuyền vẫn tiến về phía trước, dù lắc lư nhưng cũng không hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của cơn bão.
Đến tận lúc này tôi mới thấy khâm phục lão Trịnh Thúc. Kinh nghiệm của một người thuyền trưởng lão làng đúng là không tầm thường. Nếu đổi lại là tôi, sợ là cả con thuyền đã chìm ngay khi cơn bão vừa mới bắt đầu rồi.
Con thuyền gian nan vượt qua những cơn sóng lao về phía trước. Thỉnh thoảng thân thuyền sẽ nghiêng sang một bên, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chậm rãi nghiêng trở về. Lòng tôi cũng thấp thỏm bất an theo từng nhịp nghiêng ngả của con thuyền.
Cơn bão ngày càng dữ dội hơn, ngay cả trong khoang thuyền, thỉnh thoảng tôi cũng có thể nghe thấy tiếng gió rít và tiếng chạy trên boong thuyền, tiếng quát tức giận của các thủy thủ loáng thoáng truyền đến giữa cơn bão, nghe đến tâm phiền ý loạn.
Tôi dựa vào mạn thuyền, chỉ mong cơn bão sẽ nhanh chóng trôi qua, cảm giác bất lực trước sức mạnh của thiên nhiên này thật sự khiến người ta phát điên, giống như một tù nhân đang đợi bị lăng trì, không biết khi nào bản thân sẽ bị hành hình.