Chương 758 Ngọc Cửu Long
Mà khi Trịnh Lãng ngã cái rầm vào phòng tôi lần thứ hai với cái đầu bê bết máu, tôi lập tức nhận ra tình hình có thể còn tệ hơn so với những gì tôi tưởng tượng.
“Sao vậy?" Tôi kìm nén sự hoảng loạn của mình xuống và bình tĩnh hỏi.
Trịnh Lãng cũng không cậy mạnh nữa, gã dựa nửa người vào khung cửa, dùng một tay che cái trán đang chảy máu và thở hổn hển: “Trong đám các người có ai lặn giỏi không?”
Tôi cau mày. Không ai trong chúng tôi là không biết lặn, chỉ là chưa từng lặn trong thời tiết xấu như vậy. Lúc này đi xuống biển chẳng khác nào tìm chết cả, nên tôi không nói gì một lúc lâu.
“Cơn bão quá dữ dội. Lão Trịnh Thúc quyết định thả neo ở khúc cua thứ bảy, đợi cơn bão ngừng rồi mới vượt qua khúc cua, nhưng cần phải có một người lặn xuống dưới để thả neo. Người bên phía chúng tôi hiện tại không thể rời vị trí được, vậy nên ai trong số mấy người đi được?” Trịnh Lãng nói rất nhanh, cơ thể gã đập ầm ầm vào khung cửa khiến tôi nhảy dựng lên vì sợ hãi.
"Tôi đi."
Tôi nhìn sắc trời bên ngoài, cắn răng đang định mở miệng thì một giọng nói vang lên từ phía sau Trịnh Lãng.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô Tứ mặc bộ đồ màu trắng. Sau khi lên thuyền cũng không biết cô ấy đã lẻn đến chỗ nào, ngay cả lúc ăn cơm cũng không thấy bóng dáng đâu cả, bây giờ thì lại đột nhiên xuất hiện.
Cô ấy đứng sau lưng Trịnh Lãng, không dựa vào bất cứ thứ gì, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi sóng gió, bộ quần áo trắng cũng cực kỳ sạch sẽ, so sánh với tôi và Trịnh Lãng trông giống như người đến từ hai thế giới khác nhau vậy.
Đôi mắt của Trịnh Lãng lập tức sáng lên, gã dùng cả tay cả chân bò dậy, nói để bản thân đi chuẩn bị thiết bị lặn cho cô Tứ.
“Cô Tứ, để tôi đi cho!” Tôi hét lớn.
Cô Tứ quay lại liếc nhìn tôi, chậm rãi lắc đầu: “Cậu còn việc khác cần phải làm.”
Tiếng gió cùng tiếng mưa từ bên ngoài truyền đến, tôi thấy miệng cô Tứ lúc đóng lúc mở, nhưng lại có chút không hiểu được lời cô ấy nói.
"Trường An, cậu nhớ kỹ chưa?" Cô Tứ lo lắng thúc giục.
Tôi ấp úng ừ một tiếng, cô Tứ không nói thêm gì nữa mà lập tức quay người đi theo Trịnh Lãng đang vội vàng chạy vòng vòng. Cô ấy vừa rời đi, gió lạnh ùa vào phòng khiến tôi rùng mình vì lạnh.
Những lời vừa rồi cô ấy nói chỉ để một mình tôi nghe, mặc dù tôi không biết cô ấy đã dùng phương pháp gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Trịnh Lãng thì chắc là không nghe thấy, nếu nghe thấy, có lẽ gã sẽ không coi cô Tứ là chúa cứu thế đâu ha?
Thế mà cô Tứ lại kêu tôi giết người!
Không sai, mệnh lệnh đầu tiên của cô ấy đưa ra cho tôi, chính là giết Trịnh Lãng...
Mặc dù nhóm ngư dân ở thôn Phong Thu đã phạm tội giết người, nhưng tôi cũng không có quyền trừng phạt bọn họ. Hơn nữa, dọc đường đi Trịnh Lãng không làm chuyện gì khác người cả, trái lại gã còn rất quan tâm đến chúng tôi. Món canh cá tôi uống hàng ngày đều được nấu từ cá do gã câu được từ biển.
Tôi nằm yên tại chỗ, cơn bão đánh vào thuyền mấy lần khiến tôi lăn trên mặt đất vài vòng, nhưng vẫn không kéo suy nghĩ của tôi quay trở lại được.
Không biết qua bao lâu, tôi cảm nhận được một cú va chạm mạnh, dọa tôi sợ đến nỗi dùng cả tay lẫn chân để đứng dậy, nhưng lại quên mất quanh eo có quấn dây thừng, kết quả cả người tôi bị kéo mạnh trở về rồi ngã uỵch xuống đất.
Chiếc thuyền dừng lại, cô Tứ đã thả neo thành công.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Giông bão trên biển đến nhanh mà đi cũng nhanh, nếu có thể vượt qua thì thời tiết của những ngày kế tiếp đều sẽ rất tốt, cho nên tối nay là thời điểm quan trọng nhất. Nay thuyền đã thành công dừng lại, phần thắng của chúng tôi cũng cao hơn một phần.
Tí tách!
Một giọt nước lạnh như băng rơi xuống cánh tay tôi, tôi chợt nhìn lên, thấy trần phòng đã thấm nước, nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
Tấm ván này không chịu nổi rồi … Tôi suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng cởi dây thừng trói quanh eo ra, loạng choạng chạy ra boong thuyền.
Mưa trút xuống đầu tôi, quần áo ướt sũng dính lên người, nhớp nháp khó chịu.
Trịnh Lãng đang đứng trên boong thuyền, một đầu dầy thừng buộc quanh eo, đầu còn lại buộc thẳng vào cột buồm. Những cánh buồm đã được thu lại, ba người thủy thủ đang canh giữ tại vị trí của mình. Dù có bị sóng đánh ngã nghiêng thì họ cũng sẽ đứng dậy trong giây tiếp theo.
"Anh Trịnh, cô Tứ đâu rồi?" Tôi hét lớn.
Trịnh Lãng đột nhiên quay người lại, dường như bị tôi dọa cho giật mình: “Thằng nhóc nhà cậu bộ không muốn sống nữa à? Mau cút vào trong."
Ầm!
Vừa dứt lời, một tiếng sấm vang lên, từng đợt sóng cao đến hai ba mét ập thẳng đến, tôi vội xoay người đóng chặt cửa khoang thuyền, dùng tay giữ chặt cửa khoang thuyền không nhúc nhích.
Đợt sóng như mang theo sức mạnh của ngàn quân đánh mạnh vào người tôi, tôi không trụ nổi nữa, buông lỏng tay rồi ngã xuống, nhanh chóng trượt dọc theo boong thuyền về phía mạn thuyền.
Tôi vung tay loạn xạ, cố tóm lấy bất cứ thứ gì có thể, hy vọng làm vậy sẽ khiến tốc độ trượt chậm lại. Nhưng trên boong thuyền trống rỗng, cột buồm duy nhất cách tôi hơn một mét, căn bản không có khả năng bắt được.
Rầm rầm!
Từng đợt sóng lớn đánh tôi văng thẳng vào mạn thuyền, đau đến mức tôi co rúm người lại như con tôm.
Nhưng lúc này đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo, trong nháy mắt đó, tôi vội nắm lấy mạn thuyền, đầu cúi xuống đất, co người ở đó chờ đợt sóng này qua đi.
Mà khi Trịnh Lãng ngã cái rầm vào phòng tôi lần thứ hai với cái đầu bê bết máu, tôi lập tức nhận ra tình hình có thể còn tệ hơn so với những gì tôi tưởng tượng.
“Sao vậy?" Tôi kìm nén sự hoảng loạn của mình xuống và bình tĩnh hỏi.
Trịnh Lãng cũng không cậy mạnh nữa, gã dựa nửa người vào khung cửa, dùng một tay che cái trán đang chảy máu và thở hổn hển: “Trong đám các người có ai lặn giỏi không?”
Tôi cau mày. Không ai trong chúng tôi là không biết lặn, chỉ là chưa từng lặn trong thời tiết xấu như vậy. Lúc này đi xuống biển chẳng khác nào tìm chết cả, nên tôi không nói gì một lúc lâu.
“Cơn bão quá dữ dội. Lão Trịnh Thúc quyết định thả neo ở khúc cua thứ bảy, đợi cơn bão ngừng rồi mới vượt qua khúc cua, nhưng cần phải có một người lặn xuống dưới để thả neo. Người bên phía chúng tôi hiện tại không thể rời vị trí được, vậy nên ai trong số mấy người đi được?” Trịnh Lãng nói rất nhanh, cơ thể gã đập ầm ầm vào khung cửa khiến tôi nhảy dựng lên vì sợ hãi.
"Tôi đi."
Tôi nhìn sắc trời bên ngoài, cắn răng đang định mở miệng thì một giọng nói vang lên từ phía sau Trịnh Lãng.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô Tứ mặc bộ đồ màu trắng. Sau khi lên thuyền cũng không biết cô ấy đã lẻn đến chỗ nào, ngay cả lúc ăn cơm cũng không thấy bóng dáng đâu cả, bây giờ thì lại đột nhiên xuất hiện.
Cô ấy đứng sau lưng Trịnh Lãng, không dựa vào bất cứ thứ gì, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi sóng gió, bộ quần áo trắng cũng cực kỳ sạch sẽ, so sánh với tôi và Trịnh Lãng trông giống như người đến từ hai thế giới khác nhau vậy.
Đôi mắt của Trịnh Lãng lập tức sáng lên, gã dùng cả tay cả chân bò dậy, nói để bản thân đi chuẩn bị thiết bị lặn cho cô Tứ.
“Cô Tứ, để tôi đi cho!” Tôi hét lớn.
Cô Tứ quay lại liếc nhìn tôi, chậm rãi lắc đầu: “Cậu còn việc khác cần phải làm.”
Tiếng gió cùng tiếng mưa từ bên ngoài truyền đến, tôi thấy miệng cô Tứ lúc đóng lúc mở, nhưng lại có chút không hiểu được lời cô ấy nói.
"Trường An, cậu nhớ kỹ chưa?" Cô Tứ lo lắng thúc giục.
Tôi ấp úng ừ một tiếng, cô Tứ không nói thêm gì nữa mà lập tức quay người đi theo Trịnh Lãng đang vội vàng chạy vòng vòng. Cô ấy vừa rời đi, gió lạnh ùa vào phòng khiến tôi rùng mình vì lạnh.
Những lời vừa rồi cô ấy nói chỉ để một mình tôi nghe, mặc dù tôi không biết cô ấy đã dùng phương pháp gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Trịnh Lãng thì chắc là không nghe thấy, nếu nghe thấy, có lẽ gã sẽ không coi cô Tứ là chúa cứu thế đâu ha?
Thế mà cô Tứ lại kêu tôi giết người!
Không sai, mệnh lệnh đầu tiên của cô ấy đưa ra cho tôi, chính là giết Trịnh Lãng...
Mặc dù nhóm ngư dân ở thôn Phong Thu đã phạm tội giết người, nhưng tôi cũng không có quyền trừng phạt bọn họ. Hơn nữa, dọc đường đi Trịnh Lãng không làm chuyện gì khác người cả, trái lại gã còn rất quan tâm đến chúng tôi. Món canh cá tôi uống hàng ngày đều được nấu từ cá do gã câu được từ biển.
Tôi nằm yên tại chỗ, cơn bão đánh vào thuyền mấy lần khiến tôi lăn trên mặt đất vài vòng, nhưng vẫn không kéo suy nghĩ của tôi quay trở lại được.
Không biết qua bao lâu, tôi cảm nhận được một cú va chạm mạnh, dọa tôi sợ đến nỗi dùng cả tay lẫn chân để đứng dậy, nhưng lại quên mất quanh eo có quấn dây thừng, kết quả cả người tôi bị kéo mạnh trở về rồi ngã uỵch xuống đất.
Chiếc thuyền dừng lại, cô Tứ đã thả neo thành công.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Giông bão trên biển đến nhanh mà đi cũng nhanh, nếu có thể vượt qua thì thời tiết của những ngày kế tiếp đều sẽ rất tốt, cho nên tối nay là thời điểm quan trọng nhất. Nay thuyền đã thành công dừng lại, phần thắng của chúng tôi cũng cao hơn một phần.
Tí tách!
Một giọt nước lạnh như băng rơi xuống cánh tay tôi, tôi chợt nhìn lên, thấy trần phòng đã thấm nước, nhỏ xuống từng giọt từng giọt.
Tấm ván này không chịu nổi rồi … Tôi suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng cởi dây thừng trói quanh eo ra, loạng choạng chạy ra boong thuyền.
Mưa trút xuống đầu tôi, quần áo ướt sũng dính lên người, nhớp nháp khó chịu.
Trịnh Lãng đang đứng trên boong thuyền, một đầu dầy thừng buộc quanh eo, đầu còn lại buộc thẳng vào cột buồm. Những cánh buồm đã được thu lại, ba người thủy thủ đang canh giữ tại vị trí của mình. Dù có bị sóng đánh ngã nghiêng thì họ cũng sẽ đứng dậy trong giây tiếp theo.
"Anh Trịnh, cô Tứ đâu rồi?" Tôi hét lớn.
Trịnh Lãng đột nhiên quay người lại, dường như bị tôi dọa cho giật mình: “Thằng nhóc nhà cậu bộ không muốn sống nữa à? Mau cút vào trong."
Ầm!
Vừa dứt lời, một tiếng sấm vang lên, từng đợt sóng cao đến hai ba mét ập thẳng đến, tôi vội xoay người đóng chặt cửa khoang thuyền, dùng tay giữ chặt cửa khoang thuyền không nhúc nhích.
Đợt sóng như mang theo sức mạnh của ngàn quân đánh mạnh vào người tôi, tôi không trụ nổi nữa, buông lỏng tay rồi ngã xuống, nhanh chóng trượt dọc theo boong thuyền về phía mạn thuyền.
Tôi vung tay loạn xạ, cố tóm lấy bất cứ thứ gì có thể, hy vọng làm vậy sẽ khiến tốc độ trượt chậm lại. Nhưng trên boong thuyền trống rỗng, cột buồm duy nhất cách tôi hơn một mét, căn bản không có khả năng bắt được.
Rầm rầm!
Từng đợt sóng lớn đánh tôi văng thẳng vào mạn thuyền, đau đến mức tôi co rúm người lại như con tôm.
Nhưng lúc này đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo, trong nháy mắt đó, tôi vội nắm lấy mạn thuyền, đầu cúi xuống đất, co người ở đó chờ đợt sóng này qua đi.