Chương 759 Ngọc Cửu Long
Tiếng sóng vỗ đập vào biển làm tôi tỉnh táo lại, tôi sợ hãi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy những cơn sóng vỗ xuống biển tạo thành những đợt sóng khác, nếu rơi xuống đó chắc chắn tôi không có cơ hội để vùng vẫy.
Cũng may, may mà tôi phản ứng nhanh, may mà trong khoảng thời gian này tôi đã khỏe hơn rất nhiều, nếu không thật sự đúng là khóc không ra nước mắt.
“Cậu có sao không?"
Giọng nói lo lắng của Trịnh Lãng vang lên từ hướng khác. Gã cũng không tốt hơn so với tôi là bao, tuy có dây thừng buộc quanh eo nhưng gã vẫn bị lăn lộn trên boong thuyền vài vòng, còn chưa kịp đỡ choáng đầu thì đã vội đứng dậy lao về phía tôi nói một câu như vậy, lập tức cảm xúc trong lòng tôi có chút hỗn loạn.
Tôi cao giọng đáp lại không sao, gã lập tức giống như quả pháo bị châm lửa đốt: “Cậu mịa nó mau cút về phòng cho ông, đừng ở đây cản chân cản tay!”
“Cô Tứ đâu?” Tôi bám chặt vào mạn thuyền và hét lớn.
Thuyền đã dừng lại, nhưng lại không thấy cô Tứ đâu. Vừa rồi khi tôi bước ra, Trịnh Lãng hình như còn đang nhìn xuống biển, nếu không phải đợi cô Tứ thì còn có thể là ai?
Dưới cơn bão lớn như vậy mà cô Tứ vẫn còn ở dưới biển chưa trở về, sao tôi có thể yên tâm quay về khoang thuyền đợi được?
Tiếng sóng vỗ đập vào biển làm tôi tỉnh táo lại, tôi sợ hãi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy những cơn sóng vỗ xuống biển tạo thành những đợt sóng khác, nếu rơi xuống đó chắc chắn tôi không có cơ hội để vùng vẫy.
Cũng may, may mà tôi phản ứng nhanh, may mà trong khoảng thời gian này tôi đã khỏe hơn rất nhiều, nếu không thật sự đúng là khóc không ra nước mắt.
“Cậu có sao không?"
Giọng nói lo lắng của Trịnh Lãng vang lên từ hướng khác. Gã cũng không tốt hơn so với tôi là bao, tuy có dây thừng buộc quanh eo nhưng gã vẫn bị lăn lộn trên boong thuyền vài vòng, còn chưa kịp đỡ choáng đầu thì đã vội đứng dậy lao về phía tôi nói một câu như vậy, lập tức cảm xúc trong lòng tôi có chút hỗn loạn.
Tôi cao giọng đáp lại không sao, gã lập tức giống như quả pháo bị châm lửa đốt: “Cậu mịa nó mau cút về phòng cho ông, đừng ở đây cản chân cản tay!”
“Cô Tứ đâu?” Tôi bám chặt vào mạn thuyền và hét lớn.
Thuyền đã dừng lại, nhưng lại không thấy cô Tứ đâu. Vừa rồi khi tôi bước ra, Trịnh Lãng hình như còn đang nhìn xuống biển, nếu không phải đợi cô Tứ thì còn có thể là ai?
Dưới cơn bão lớn như vậy mà cô Tứ vẫn còn ở dưới biển chưa trở về, sao tôi có thể yên tâm quay về khoang thuyền đợi được?
****9:
Mặt Trịnh Lãng nháy mắt tối sầm, mặc dù trên thuyền chỉ thắp duy nhất một ngọn đèn dầu mờ nhạt, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt chợt tối sầm xuống của gã, lòng tôi lập tức chùng xuống.
Quả nhiên, gã quay đầu nhìn thoáng qua phía biển, cơn giận đã nguôi ngoai biến thành sự cáu kỉnh: “Tôi cũng không biết. Sau khi cậu ta lặn xuống biển tôi vẫn luôn đứng đây đợi. Sợi dây thừng dùng để kéo cậu ta lên vẫn còn đó, nhưng lại không thấy cậu ta đâu. Việc này … Cậu nói xem có phải cậu ta … có phải hay không đã… "
Có thể Trịnh Lãng nghĩ rằng cô Tứ đã chết.
Nghe gã gọi cô Tứ là cậu ta, tôi cảm thấy có chút buồn và hoảng sợ, cũng không biết cô Tứ dựa vào bộ trang phục này đã lừa được bao nhiêu người, đến nỗi mọi người đều coi sự trả giá của cô ấy là điều đương nhiên, ngay cả khi cô ấy biến mất mấy ngày trên thuyền thì đám người lão Yên cũng xem như chuyện thường tình.
“Anh mịa nó đừng có mà nói bậy, ngài ấy, ngài ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Tôi giận dữ gầm lên, nhưng tâm lý lại thật sự bất an.
Trịnh Lãng thấy tôi tức giận, đành phải an ủi tôi: “Cơn bão này chắc sẽ sớm tạnh thôi, đến lúc đó tôi sẽ xuống biển xem sao.”
Tôi cảm thấy không công bằng, nhưng cũng biết chuyện này không thể trách Trịnh Lãng được, nên chỉ có thể cắn răng nói: “Không cần, bây giờ anh lấy cho tôi một bộ đồ lặn, tôi muốn xuống biển.”
“Cậu điên rồi à?” Trịnh Lãng vội la lên.
Tôi ngước mắt lên nhìn gã không nói gì, nhưng tôi tin gã sẽ hiểu, bởi vì gã đã khẽ thở dài, sau đó kéo dây thừng đi đến thùng đựng đồ bên cạnh.
Nói là thùng đựng đồ thôi chứ hiện tại trong đó đã chứa đầy nước biển, phần lớn đồ đạc đã bị cuốn đi. Cũng may là thùng đựng đồ tiếp viện của chúng tôi được đặt gần bên trong hơn và tương đối nặng nên không có vấn đề gì.
Trịnh Lãng lấy từ bên trong ra một bộ ống thở, sau đó bất chấp cơn bão mang nó đến cho tôi một cách khó khăn.
“Tôi cũng không biết phải nói gì, cậu, tự cậu cẩn thận một chút.” Gã có chút lúng túng nói.
Tôi ủ rũ gật đầu, cầm lấy chiếc ống thở đeo vào người, chờ khi mọi thứ đã sẵn sàng, Trịnh Lãng đưa tôi đến chỗ cô Tứ lặn xuống biển. Gã buộc chặt sợi dây thừng vào mạn thuyền, lại buộc thêm một đầu khác vào cột buồm, dặn tôi nếu không tìm được người thì lên thuyền trước đã.
Tôi ra hiệu cho gã, từ từ leo xuống rồi nhảy ùm xuống biển một cái.
Lạnh quá! Dù cách một lớp đồ lặn nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự lạnh giá của làn nước, thật sự không dám tưởng tượng cô Tứ lại ở dưới làn nước lạnh như băng này lâu đến vậy.
Lòng nóng như lửa đốt, tôi chỉ đợi đến khi cơ thể thích nghi với nhiệt độ của nước biển là đã bắt đầu lặn sâu xuống.
Trịnh Lãng nói với tôi rằng nơi này rất gần với khúc cua thứ bảy của Diêm Vương, gần như là đi ngang qua luôn, bởi vậy nên chỉ cần lặn xuống đáy thuyền và bơi sang bên phải một chút là đã đến nơi, bọn họ cũng định thả neo ở đó.
Nếu cô Tứ không di chuyển sau khi cố định mỏ neo thì chắc là không đến mười phút tôi sẽ nhìn thấy cô ấy.
Tôi nhanh chóng lặn xuống đáy thuyền, trong làn nước biển tối đen, thông qua ánh sáng của chiếc đèn pin trên trán tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy một vùng nhỏ phía trước, còn lại thì không thấy gì cả.
Chỗ tốt duy nhất là cơn bão dường như không lan đến chỗ này, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nước biển bị nhấc lên, nhưng lại không cảm giác được sự dao động.
Nếu không, trong tình huống bị dao động bởi nước biển thì tôi sẽ nhanh chóng bị lạc mất phương hướng.
Nhưng điều này cũng không thể so với trên đất liền, ít nhất thì ở đó vẫn có thể kêu lên hai tiếng, còn ở trong biển, nói không chừng cô Tứ có đang ở ngay bên cạnh tôi thì vẫn có thể bỏ lỡ nhau.
Tôi bơi về phía trước dọc theo sợi dây neo ở đáy thuyền, những tảng đá ngầm rất nhanh đã xuất hiện trước mặt tôi. Trịnh Lãng nói không sai, nếu thuyền lại di chuyển hơn nửa mét nữa thì chân vịt chắc chắn sẽ đụng trúng đá ngầm.