← Quay lại trang sách

Chương 760 Ngọc Cửu Long

Tôi Sờ Vào Tảng Đá Ngầm, Xoay Đầu Dùng Đèn Pin Chiếu Xung Quanh Khu Vực Mỏ Neo, Nhưng Lại Không Thấy Bóng Dáng Cô Tứ Đâu.

Không đúng …

Tôi nghi hoặc nhìn sợi dây neo hồi lâu, chợt phát hiện ra một vấn đề, đó là cô Tứ cũng theo dây thừng lặn xuống biển, tôi bơi theo sợi dây đó hẳn là đã có thể tìm thấy cô ấy, nhưng lâu như vậy tôi lại hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.

Nghĩ vậy, tôi kiên nhẫn tìm kiếm xung quanh mấy tảng đá ngầm, phát hiện thật sự không có ai mới nhanh chóng quay đầu bơi trở lại.

Tốc độ bơi trở lại nhanh hơn rất nhiều, bởi vì trong đầu tôi đã có một suy đoán.

Khi ra khỏi biển, tôi phát hiện cơn bão không biết đã dừng lại khi nào, chỉ còn lại một đống vật dụng bị sóng cuốn trôi ra biển. Trên boong thuyền là những người sống sót sau thảm họa, bao gồm cả đám người lão Yên.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Trịnh Lãng kéo tôi lại, không đợi tôi tháo ống thở ra đã gấp gáp hỏi tôi thế nào.

Tôi không nói gì, đến khi gỡ hết dụng cụ lặn ra để sang một bên thì mới nhìn chằm chằm gã, cười nhạt một tiếng, ngay lúc gã đang nghi hoặc thì đấm mạnh một cú vào mặt gã.

Gã không kịp đề phòng nên bị tôi đấm một cú, trực tiếp ngã ngồi trên boong thuyền, trượt một đoạn rất xa.

Tôi cười lạnh nhìn chằm chằm gã: “Người ở thôn Phong Thu mấy người dường như rất thích việc coi người khác như kẻ ngốc mà đùa giỡn nhỉ?”

“Cậu có ý gì?” Trịnh Lãng lau mặt, sắc mặt cũng tối sầm: “Nếu cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi sẽ ném cậu xuống biển làm mồi cho cá ăn!”

Tôi lắc lắc tay, không chút để ý nói: "Ném tôi xuống biển làm mồi cho cá ăn? Ha hả, nếu anh không nói rõ cô Tứ đã đi đâu thì tôi sẽ chặt anh ra thành tám khúc rồi ném xuống biển."

Sắc mặt của Trịnh Lãng thay đổi, gã nói gã không hiểu tôi đang nói gì, những người khác cũng nhìn chúng tôi với vẻ khó hiểu.

Lão Yên dĩ nhiên cũng đã biết chuyện gì xảy ra từ miệng Trịnh Lãng, ông ấy chỉ hỏi tôi đã phát hiện ra điều gì?

“Cô Tứ buộc một sợi dây thừng quanh eo rồi lặn xuống. Trịnh Lãng đợi ở phía trên.” Tôi quay người lại, cuốn một sợi dây khác từ dưới biển lên và ném mạnh xuống boong thuyền: “Nhưng mà trên sợi dây thừng này đã sớm không có ai cả.”

"Tiểu Lãng, có đúng như lời cậu ta nói không?" Lão Trịnh Thúc đã đi qua gần nửa đường của khúc cua Diêm Vương, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhìn bộ dáng hẳn là đang định xem xét tình huống tổn thất như thế nào, sau khi nghe tôi nói xong thì sắc mặt chợt trầm xuống.

Trịnh Lãng cắn răng không nói gì, lão Trịnh Thúc vỗ đùi: “Nói như thế nào thì chàng trai trẻ đó cũng là ân nhân của chúng ta. Tiểu Lãng à, nếu cậu biết gì thì nhanh chóng nói ra đi."

Trịnh Lãng nhìn lão Trịnh Thúc rồi lại nhìn tôi, ngập ngừng không muốn nói.

Tôi không khỏi oán hận đá gã một cái: "Anh mịa nó có muốn nói ra hay không?"

"Tôi, tôi thật sự không biết!" Trịnh Lãng cũng luống cuống.

Theo lời gã nói, sau khi thả neo thành công gã còn có thể cảm nhận được lực căng của dây thừng, nhưng ngay khi gã gần sắp kéo người ra khỏi mặt nước thì toàn bộ sợi dây đã lỏng ra, cảm giác như cô Tứ đã tự mình tháo bỏ dây thừng vậy.

Ban đầu gã cũng không muốn nói dối, nhưng trước khi kịp phản ứng lại thì tôi đã chạy lên boong thuyền tra hỏi gã đã xảy ra chuyện gì. Điều này khiến gã vô cùng hoảng sợ, nên đành phải ổn định tôi trước.

Tôi đen mặt nhìn gã, Trịnh Lãng dang hai tay ra nói: "Thật sự không thể trách tôi, tôi đã dùng hết sức kéo cậu ta lên, ai biết cậu ta sẽ sợ hãi mà bỏ chạy chứ?"

Cô Tứ sợ hãi bỏ chạy?

Tôi cười khẩy, cơn bão trên biển này đối với chúng tôi có thể là chuyện lớn, nhưng đối với cô Tứ thì chả là cái gì cả. Hơn nữa, có ai lại liều mạng lặn xuống cố định neo lại vì sợ hãi mà bỏ chạy?

Khả năng duy nhất chính là cô Tứ có chuyện khác cần giải quyết, hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó. Tất nhiên, tôi càng sẵn lòng tin vào khả năng đầu tiên hơn.

****0:

Lão Trịnh Thúc cũng nhìn tôi đầy khó xử, nói chuyện này mặc dù Tiểu Lãng không đúng, nhưng cậu ta cũng không phạm sai lầm gì quá lớn. Không thì phái thêm mấy thủy thủ xuống dưới tìm xem sao?

Ông ấy không đợi chúng tôi đáp lại mà nhanh chóng chạy đi gọi một số thủy thủ khác lặn xuống biển, ngay cả Trịnh Lãng cũng bị lão Trịnh Thúc phái đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng gã lặn xuống biển, ánh mắt lóe lên cô Tứ nói muốn giết gã, có phải vì đã biết gã có ý xấu không?

Những lời vừa nãy Trịnh Lãng nói một câu tôi cũng không tin. Ngoại trừ lão Trịnh Thúc là người ổn trọng nhất, ngay cả Trịnh Ngàn đi cùng ông ấy dường như cũng coi Trịnh Lãng như người dẫn đầu. Loại người như vậy không có khả năng sẽ hoảng loạn.

Vậy nên gã muốn làm gì?

Tôi ngồi trên boong thuyền, một bên cố khôi phục sức lực, một bên nghĩ về chuyện đó. Giữa cô Tứ và gã không có xung đột, gã hại cô Tứ cũng vô ích. Hơn nữa cô Tứ cũng không phải là người mà gã muốn là có thể hại, vậy nên gã muốn làm gì?

Đang suy nghĩ, lòng tôi chợt động, đột nhiên đứng dậy khỏi boong thuyền, mặc kệ lời truy hỏi của đám người lão Yên mà lao thẳng vào phòng mình, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà ướt đẫm nước.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ bão lớn quá nên mới khiến chỗ này bị dột, nhưng giờ nghĩ lại, phía trên phòng tôi chính là kho chứa đồ. Dù trong kho chứa đồ có rất nhiều nước, nhưng do tính chất đặc thù nên trên các tấm ván gỗ đều được đóng bằng những tấm sắt, kín đến cả một giọt nước cũng không thể thấm xuống được, vậy nước này là từ đâu đến.