← Quay lại trang sách

Chương 766 Ngọc Cửu Long

Đúng vậy, lòng người như rắn nuốt voi, không bao giờ biết thế nào là đủ. Khi không đủ cơm ăn áo mặc thì chỉ mong được ấm no là tốt rồi, khi có đủ cơm ăn áo mặc thì lại muốn có sơn hào hải vị. Chờ đến khi ăn chán sơn hào hải vị thì lại muốn có quyền lực, đã là dục vọng thì dù có thế nào đi nữa cũng không thể thỏa mãn được.

“Lòng riêng duy nhất của thầy là mong có người chăm sóc mình lúc về già.” Lão Yên nghẹn ngào nói: “Thầy không kết hôn, cũng không có con, tuy rằng cùng vào sinh ra tử với 701, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một học trò bất tài duy nhất là tôi. Đến cuối đời cũng không thể chứng minh sự trong sạch cho thầy mình!"

Tôi nhìn lão Yên, gằn từng chữ một nói: “Không, ít nhất lúc thầy Bạch nhắm mắt vẫn có ông ở bên cạnh, thầy Bạch cũng biết ông nhất định sẽ phơi bày sự thật ra ánh sáng.”

Nếu sớm chết trong lăng mộ nước Tăng cách đây mấy năm, sợ là không biết bà ấy sẽ ôm theo bao nhiêu tiếc nuối nữa!

Cũng không biết lão Yên có bị tôi thuyết phục không, nhưng ông ấy đã không tiếp tục nhớ về kỉ niệm với đội trưởng Bạch nữa mà bảo tôi thu dọn đồ đạc của đội trưởng Bạch, kế đó nói với giọng khàn khàn: “Thầy nói bản thân hy vọng được an táng trên biển.”

An táng trên biển...

Trôi theo dòng nước, thi thể bị các loại cá cắn xé, cuối cùng không còn sót lại một mảnh xương nào.

Lão Yên cười: “Cứ thỏa mãn tâm nguyện của thầy đi. Thầy đã bị 701 giam cầm cả đời. Nay thầy đã chết, vậy hãy để thầy được tự do đi."

Tôi không biết nên nói gì, nhưng đây là di nguyện cuối cùng của đội trưởng Bạch, chúng tôi chỉ có thể làm theo.

Tôi có chút xúc động sờ lên chiếc lọ nhỏ đeo trên cổ, bên trong là một ít tro cốt của chú Trần. Nếu buổi tối thật sự không ngủ được, tôi sẽ nắm chặt nó, từ đó tôi có thể cảm nhận được chút an ủi. Nhưng nếu là an táng trên biển, e là chút an ủi này lão Yên cũng không có được.

Sau khi nói chuyện một hồi với tôi, tâm trạng của lão Yên đã khá hơn một chút.

Ông ấy nhìn ra ngoài thuyền, trịnh trọng nói: "Lần này đến lăng mộ của Trịnh Nhất Tẩu, chúng ta nhất định phải mang được ngọc bích Cửu Long về."

“Hả?” Tôi sửng sốt, sau đó chợt nhận ra: “Thầy Bạch và lăng mộ của Trịnh Nhất Tẩu có quan hệ gì sao?”

Lúc trước cũng bởi vì Nha Tử phát hiện đội trưởng Bạch có quan hệ với thôn Phong Thu nên mới cãi nhau với bà ấy, bây giờ xem ra thứ có quan hệ với bà ấy không phải thôn Phong Thu, mà là lăng mộ này!

Lão Yên gật đầu: “Thầy vừa mới nói, sở dĩ thầy nhất quyết muốn tới đây là vì muốn nhìn thấy ngọc bích Cửu Long, việc này trong cảm nhận của thầy không giống nhau! Trong lúc thầy lưu lạc đã từng đến đây, biết được sự tích của Trịnh Nhất Tẩu, do đó vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn mang ngọc bích Cửu Long về dâng lên cho quốc gia, nhưng vẫn luôn không chạm đến được manh mối về cổ mộ, lần này biết chúng ta sẽ đến đây nên mới cố ý đi theo, nhưng cuối cùng vẫn là tiếc nuối."

"Tôi hiểu." Tôi gật đầu.

Sau đó cả hai chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Cuối cùng, tôi thấy ông ấy không muốn nói thêm gì nữa nên lần lượt gọi những người khác tới, tổ chức một tang lễ đơn giản cho đội trưởng Bạch, sau đó hạ táng đội trưởng Bạch từ trên boong thuyền xuống biển.

Nhìn cơ thể bà ấy từ từ chìm xuống, lão Yên không khỏi bật khóc, quỳ phịch xuống boong thuyền, hồi lâu sau vẫn không đứng lên.

Khi tang lễ của đội trưởng Bạch kết thúc, tâm trạng chúng tôi như bị một tảng đá nặng đè xuống. Nhưng không đợi cảm xúc của chúng tôi bình phục trở lại, lão Trịnh Thúc đã đến bảo chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng, ông ấy muốn bắt đầu rẽ cua!

Đúng vậy, lòng người như rắn nuốt voi, không bao giờ biết thế nào là đủ. Khi không đủ cơm ăn áo mặc thì chỉ mong được ấm no là tốt rồi, khi có đủ cơm ăn áo mặc thì lại muốn có sơn hào hải vị. Chờ đến khi ăn chán sơn hào hải vị thì lại muốn có quyền lực, đã là dục vọng thì dù có thế nào đi nữa cũng không thể thỏa mãn được.

“Lòng riêng duy nhất của thầy là mong có người chăm sóc mình lúc về già.” Lão Yên nghẹn ngào nói: “Thầy không kết hôn, cũng không có con, tuy rằng cùng vào sinh ra tử với 701, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một học trò bất tài duy nhất là tôi. Đến cuối đời cũng không thể chứng minh sự trong sạch cho thầy mình!"

Tôi nhìn lão Yên, gằn từng chữ một nói: “Không, ít nhất lúc thầy Bạch nhắm mắt vẫn có ông ở bên cạnh, thầy Bạch cũng biết ông nhất định sẽ phơi bày sự thật ra ánh sáng.”

Nếu sớm chết trong lăng mộ nước Tăng cách đây mấy năm, sợ là không biết bà ấy sẽ ôm theo bao nhiêu tiếc nuối nữa!

Cũng không biết lão Yên có bị tôi thuyết phục không, nhưng ông ấy đã không tiếp tục nhớ về kỉ niệm với đội trưởng Bạch nữa mà bảo tôi thu dọn đồ đạc của đội trưởng Bạch, kế đó nói với giọng khàn khàn: “Thầy nói bản thân hy vọng được an táng trên biển.”

An táng trên biển...

Trôi theo dòng nước, thi thể bị các loại cá cắn xé, cuối cùng không còn sót lại một mảnh xương nào.

Lão Yên cười: “Cứ thỏa mãn tâm nguyện của thầy đi. Thầy đã bị 701 giam cầm cả đời. Nay thầy đã chết, vậy hãy để thầy được tự do đi."

Tôi không biết nên nói gì, nhưng đây là di nguyện cuối cùng của đội trưởng Bạch, chúng tôi chỉ có thể làm theo.

Tôi có chút xúc động sờ lên chiếc lọ nhỏ đeo trên cổ, bên trong là một ít tro cốt của chú Trần. Nếu buổi tối thật sự không ngủ được, tôi sẽ nắm chặt nó, từ đó tôi có thể cảm nhận được chút an ủi. Nhưng nếu là an táng trên biển, e là chút an ủi này lão Yên cũng không có được.

Sau khi nói chuyện một hồi với tôi, tâm trạng của lão Yên đã khá hơn một chút.

Ông ấy nhìn ra ngoài thuyền, trịnh trọng nói: "Lần này đến lăng mộ của Trịnh Nhất Tẩu, chúng ta nhất định phải mang được ngọc bích Cửu Long về."

“Hả?” Tôi sửng sốt, sau đó chợt nhận ra: “Thầy Bạch và lăng mộ của Trịnh Nhất Tẩu có quan hệ gì sao?”

Lúc trước cũng bởi vì Nha Tử phát hiện đội trưởng Bạch có quan hệ với thôn Phong Thu nên mới cãi nhau với bà ấy, bây giờ xem ra thứ có quan hệ với bà ấy không phải thôn Phong Thu, mà là lăng mộ này!

Lão Yên gật đầu: “Thầy vừa mới nói, sở dĩ thầy nhất quyết muốn tới đây là vì muốn nhìn thấy ngọc bích Cửu Long, việc này trong cảm nhận của thầy không giống nhau! Trong lúc thầy lưu lạc đã từng đến đây, biết được sự tích của Trịnh Nhất Tẩu, do đó vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn mang ngọc bích Cửu Long về dâng lên cho quốc gia, nhưng vẫn luôn không chạm đến được manh mối về cổ mộ, lần này biết chúng ta sẽ đến đây nên mới cố ý đi theo, nhưng cuối cùng vẫn là tiếc nuối."

"Tôi hiểu." Tôi gật đầu.

Sau đó cả hai chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Cuối cùng, tôi thấy ông ấy không muốn nói thêm gì nữa nên lần lượt gọi những người khác tới, tổ chức một tang lễ đơn giản cho đội trưởng Bạch, sau đó hạ táng đội trưởng Bạch từ trên boong thuyền xuống biển.

Nhìn cơ thể bà ấy từ từ chìm xuống, lão Yên không khỏi bật khóc, quỳ phịch xuống boong thuyền, hồi lâu sau vẫn không đứng lên.

Khi tang lễ của đội trưởng Bạch kết thúc, tâm trạng chúng tôi như bị một tảng đá nặng đè xuống. Nhưng không đợi cảm xúc của chúng tôi bình phục trở lại, lão Trịnh Thúc đã đến bảo chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng, ông ấy muốn bắt đầu rẽ cua!

****4:

Mỏ neo đã được một thủy thủ giàu kinh nghiệm kéo lên, tất cả mọi người đều hồi hộp ngồi trên boong thuyền, một khi rẽ cua không thành công thì chúng tôi phải lập tức tự nhảy xuống biển để thoát thân.

Bầu trời sáng sủa, nước biển cũng trong veo, nhưng từ trên nhìn xuống lại không thể thấy được những tảng đá ngầm. Tôi đổ mồ hôi thay cho lão Trịnh Thúc, không biết dưới tình huống này ông ấy sẽ làm thế nào để có thể dẫn dắt chúng tôi vượt qua khúc cua.

Thân thuyền từ từ nghiêng sang một bên, tôi phải bám vào mạn thuyền mới có thể đứng vững.

Đột nhiên, con thuyền lại nghiêng thẳng lại, suýt nữa đã ném tôi ra ngoài.

Không biết đã qua bao lâu, tôi chỉ có cảm giác như mình đang leo lên một ngọn đồi, cứ đi lên mãi, sau đó đột nhiên đạp mạnh chân ga lao xuống dưới, cuối cùng nôn hết thức ăn ra ngoài.

“Oa!"

Đột nhiên, một thủy thủ trong số họ kích động hét lên, hai thủy thủ còn lại cũng hét lên theo, vừa hỏi thì mới biết con thuyền đã đi qua Thập Bát Khúc Diêm Vương trong truyền thuyết.

Nhìn thấy ba người họ đổ đầy mồ hôi lạnh với niềm xúc động điên cuồng vì sống sót sau tai nạn, tôi chỉ có thể cảm khái ----- Chúng tôi thật đúng là người vô tri không biết sợ, tuy rằng cũng sợ hãi, nhưng vẫn không thể hiểu được cái loại cảm giác cận kề cái chết này.

Sau khi nhảy nhót vui mừng một hồi, ba thủy thủ đó thấy chúng tôi bình tĩnh như vậy, có chút khó hiểu hỏi chẳng lẽ mấy người không sợ à?

Tôi có chút ngượng ngùng cười cười. Sao lại không sợ chứ, chỉ là chúng tôi không hiểu rõ về Thập Bát Khúc Diêm Vương như bọn họ mà thôi.