Chương 767 Ngọc Cửu Long
Nhưng cũng may là chúng tôi đã đi qua Thập Bát Khúc Diêm Vương. Theo lời lão Trịnh Thúc nói, con đường biển phía trước dễ di chuyển hơn nhiều.
Mấy ngày vừa qua đúng là khiến người ta lo lắng sợ hãi, mỗi người chúng tôi đều kiệt sức. Sau khi vượt qua Thập Bát Khúc Diêm Vương, các thủy thủ đã bắt được vài con cá tươi béo hầm canh cho chúng tôi, nói là để chúng tôi bình tĩnh lại!
Nhưng chúng tôi cảm thấy buồn nhiều hơn là sợ hãi. Sau khi đảm bảo rằng tuyến đường biển tiếp theo tương đối an toàn, chúng tôi đều mạnh ai nấy quay về phòng.
Cô Tứ vẫn ngồi đó, như thể không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cô ấy, kể cả sự ra đi của đội trưởng Bạch.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi cảm thấy tim có hơi lạnh, ấp úng hỏi cô ấy có suy nghĩ gì về cái chết của đội trưởng Bạch không.
Cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ liếc nhìn tôi, trong ánh mắt đó không chứa chút cảm xúc nào.
Tôi ngẩn người, gần như không thể kiểm soát được mà hỏi cô ấy rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ mạng sống của chúng tôi trong mắt cô ấy không đáng giá chút nào sao?
Cô Tứ nhìn tôi, đột nhiên mỉm cười, nụ cười vô cùng buồn bã: “Trường An, tôi và các cậu không phải mội loại người, cho dù tôi là cộng sự của các cậu, nhưng nói thật, tôi đã nhìn thấy quá nhiều sinh ly tử biệt. Vì vậy đối với sự ra đi của đội trưởng Bạch, tôi cũng chỉ có thể cười cho qua thôi.”
Tôi không biết nên nói gì. Có lẽ là do tôi đã yêu cầu quá nhiều ở cô Tứ, hoặc cũng có lẽ do tôi cảm thấy trên người cô ấy không có mùi vị của tình người.
Nhưng thế thì sao? Vào lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã biết cô ấy không có mùi vị của tình người.
“Đúng vậy, là tôi vô lễ rồi.” Tôi khẽ cười.
Cô Tứ quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, sau đó lại dặn tôi không được tiết lộ hành tung của cô ấy cho người khác biết.
Cô ấy đã nói câu này không dưới năm lần, khiến tôi lập tức sinh nghi.
Phải biết là với bản lĩnh của cô Tứ, việc tránh khỏi tầm mắt của chúng tôi và không để lộ hành tung của bản thân là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Tại sao cô ấy muốn để tôi phát hiện?
Tất nhiên, suy nghĩ này chỉ xuất hiện thoáng qua trong giây lát đã bị tôi xóa bỏ. Cô ấy làm vậy dĩ nhiên là có lý do của mình, đây không phải là chuyện mà tôi có thể đoán được.
Hai ngày tiếp theo có thể nói là trời yên biển lặng, các thủy thủ thỉnh thoảng đánh bắt được một ít hải sản từ biển lên làm đồ ăn cho chúng tôi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà bụng tôi đã bự hơn, mặt của Nha Tử cũng tròn hơn một vòng.
Thật ra chúng tôi cũng không phải đơn thuần muốn ăn, mà là vì trong lúc ăn có thể trò chuyện với các thủy thủ, khiến bản thân thoát ra khỏi tâm trạng buồn bã.
Nhưng lão Yên vẫn luôn nhốt mình trong phòng, đồ ăn đều do tôi mang đến, nhưng cũng chỉ để ở trước cửa. Đã hai ngày trôi qua từ lúc ra khỏi Thập Bát Khúc Diêm Vương, ngay cả cái bóng của ông ấy tôi cũng không thấy được.
Đối với chuyện này, giáo sư Hứa tỏ vẻ cứ kệ ông ấy, nói lão Yên biết chừng mực, khi cần thiết ông ấy tự nhiên sẽ biết nên làm gì.
Dĩ nhiên chúng tôi không có ý kiến. Dù sao trên thuyền cũng không có chuyện gì xảy ra, vừa lúc thích hợp để ông ấy bình tĩnh lại.
Nhưng trong hai ngày này tôi đã phát hiện ra chỗ thú vị của những thủy thủ này.
Họ ở trên biển quanh năm, biết được những điều mà chúng tôi chưa gặp hoặc thậm chí chưa từng nghe nói đến. Vì vậy, mỗi ngày cùng nhau uống canh cá, nghe bọn họ nói về những chuyện lạ trên biển cũng khá là thú vị.
Giữa trưa ngày hôm đó, có thủy thủ bắt được vài con cua lớn từ biển lên, bỏ vào một cái nồi đơn giản trên thuyền rồi tùy tiện nấu, mùi thơm lập tức bay khắp nơi.
Nha Tử cầm chén, lúc con cua vừa được bỏ vào nồi thì liền ngồi xổm ở đó chờ, thiếu điều chảy cả nước miếng.
Cũng may là chỉ mất hơn mười phút để nấu chín cua, Nha Tử nói chuyện đùa giỡn với thủy thủ một lúc thì thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.
"Trường An, nhanh lên, mấy con cua này bự thật đấy!" Cua sắp chín, Nha Tử la toáng lên khiến cả thuyền đều nghe thấy giọng của anh ta.
Một đám người trên boong thuyền vây quanh cái nồi, ngay cả lão Trịnh Thúc cũng tạm thời cho thuyền dừng lại, cầm chén vui vẻ chờ đợi mở nắp.
“Cua lúc này tuy không bự như hồi tháng 9 tháng 10, nhưng loại cua như này không cần thêm gia vị gì cả mà ăn vẫn rất ngon, cái mùi thơm này nha, khiến người ta thèm chảy cả nước miếng.” Lão Hạ cười ha hả.
Ông ấy nói quả không sai. Mùi thơm đến mức chúng tôi liên tục nuốt nước bọt. Thủy thủ nấu cua cười vô cùng vui vẻ, nói vẫn phải đợi một phút nữa.
Tất cả chúng tôi đều tụm lại một chỗ, trong lòng nhẩm đếm từng giây trôi qua. Mấy ngày nay, thứ mà chúng tôi ăn nhiều nhất trên thuyền chính là cá. Dù chúng rất tươi ngon, nhưng ăn nhiều cũng sẽ thấy chán. Bây giờ có mấy con cua để thay đổi khẩu vị, dĩ nhiên chúng tôi không thể bỏ lỡ rồi.
Ùng ục ùng ục…
Tiếng nước sôi hòa cùng với tiếng nuốt nước miếng khiến chúng tôi càng thèm hơn, một phút này thế mà lại dài như cả một thế kỷ vậy.
“Được rồi!" Nha Tử kích động hét to, thủy thủ tính toán thời gian, lập tức mở nắp nồi, mùi thơm vừa rồi còn bị đè nén lập tức bay ra, kích thích nước miếng cả bọn nhiễu thẳng xuống.
Nhưng cũng may là chúng tôi đã đi qua Thập Bát Khúc Diêm Vương. Theo lời lão Trịnh Thúc nói, con đường biển phía trước dễ di chuyển hơn nhiều.
Mấy ngày vừa qua đúng là khiến người ta lo lắng sợ hãi, mỗi người chúng tôi đều kiệt sức. Sau khi vượt qua Thập Bát Khúc Diêm Vương, các thủy thủ đã bắt được vài con cá tươi béo hầm canh cho chúng tôi, nói là để chúng tôi bình tĩnh lại!
Nhưng chúng tôi cảm thấy buồn nhiều hơn là sợ hãi. Sau khi đảm bảo rằng tuyến đường biển tiếp theo tương đối an toàn, chúng tôi đều mạnh ai nấy quay về phòng.
Cô Tứ vẫn ngồi đó, như thể không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cô ấy, kể cả sự ra đi của đội trưởng Bạch.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi cảm thấy tim có hơi lạnh, ấp úng hỏi cô ấy có suy nghĩ gì về cái chết của đội trưởng Bạch không.
Cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ liếc nhìn tôi, trong ánh mắt đó không chứa chút cảm xúc nào.
Tôi ngẩn người, gần như không thể kiểm soát được mà hỏi cô ấy rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ mạng sống của chúng tôi trong mắt cô ấy không đáng giá chút nào sao?
Cô Tứ nhìn tôi, đột nhiên mỉm cười, nụ cười vô cùng buồn bã: “Trường An, tôi và các cậu không phải mội loại người, cho dù tôi là cộng sự của các cậu, nhưng nói thật, tôi đã nhìn thấy quá nhiều sinh ly tử biệt. Vì vậy đối với sự ra đi của đội trưởng Bạch, tôi cũng chỉ có thể cười cho qua thôi.”
Tôi không biết nên nói gì. Có lẽ là do tôi đã yêu cầu quá nhiều ở cô Tứ, hoặc cũng có lẽ do tôi cảm thấy trên người cô ấy không có mùi vị của tình người.
Nhưng thế thì sao? Vào lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã biết cô ấy không có mùi vị của tình người.
“Đúng vậy, là tôi vô lễ rồi.” Tôi khẽ cười.
Cô Tứ quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, sau đó lại dặn tôi không được tiết lộ hành tung của cô ấy cho người khác biết.
Cô ấy đã nói câu này không dưới năm lần, khiến tôi lập tức sinh nghi.
Phải biết là với bản lĩnh của cô Tứ, việc tránh khỏi tầm mắt của chúng tôi và không để lộ hành tung của bản thân là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Tại sao cô ấy muốn để tôi phát hiện?
Tất nhiên, suy nghĩ này chỉ xuất hiện thoáng qua trong giây lát đã bị tôi xóa bỏ. Cô ấy làm vậy dĩ nhiên là có lý do của mình, đây không phải là chuyện mà tôi có thể đoán được.
Hai ngày tiếp theo có thể nói là trời yên biển lặng, các thủy thủ thỉnh thoảng đánh bắt được một ít hải sản từ biển lên làm đồ ăn cho chúng tôi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà bụng tôi đã bự hơn, mặt của Nha Tử cũng tròn hơn một vòng.
Thật ra chúng tôi cũng không phải đơn thuần muốn ăn, mà là vì trong lúc ăn có thể trò chuyện với các thủy thủ, khiến bản thân thoát ra khỏi tâm trạng buồn bã.
Nhưng lão Yên vẫn luôn nhốt mình trong phòng, đồ ăn đều do tôi mang đến, nhưng cũng chỉ để ở trước cửa. Đã hai ngày trôi qua từ lúc ra khỏi Thập Bát Khúc Diêm Vương, ngay cả cái bóng của ông ấy tôi cũng không thấy được.
Đối với chuyện này, giáo sư Hứa tỏ vẻ cứ kệ ông ấy, nói lão Yên biết chừng mực, khi cần thiết ông ấy tự nhiên sẽ biết nên làm gì.
Dĩ nhiên chúng tôi không có ý kiến. Dù sao trên thuyền cũng không có chuyện gì xảy ra, vừa lúc thích hợp để ông ấy bình tĩnh lại.
Nhưng trong hai ngày này tôi đã phát hiện ra chỗ thú vị của những thủy thủ này.
Họ ở trên biển quanh năm, biết được những điều mà chúng tôi chưa gặp hoặc thậm chí chưa từng nghe nói đến. Vì vậy, mỗi ngày cùng nhau uống canh cá, nghe bọn họ nói về những chuyện lạ trên biển cũng khá là thú vị.
Giữa trưa ngày hôm đó, có thủy thủ bắt được vài con cua lớn từ biển lên, bỏ vào một cái nồi đơn giản trên thuyền rồi tùy tiện nấu, mùi thơm lập tức bay khắp nơi.
Nha Tử cầm chén, lúc con cua vừa được bỏ vào nồi thì liền ngồi xổm ở đó chờ, thiếu điều chảy cả nước miếng.
Cũng may là chỉ mất hơn mười phút để nấu chín cua, Nha Tử nói chuyện đùa giỡn với thủy thủ một lúc thì thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.
"Trường An, nhanh lên, mấy con cua này bự thật đấy!" Cua sắp chín, Nha Tử la toáng lên khiến cả thuyền đều nghe thấy giọng của anh ta.
Một đám người trên boong thuyền vây quanh cái nồi, ngay cả lão Trịnh Thúc cũng tạm thời cho thuyền dừng lại, cầm chén vui vẻ chờ đợi mở nắp.
“Cua lúc này tuy không bự như hồi tháng 9 tháng 10, nhưng loại cua như này không cần thêm gia vị gì cả mà ăn vẫn rất ngon, cái mùi thơm này nha, khiến người ta thèm chảy cả nước miếng.” Lão Hạ cười ha hả.
Ông ấy nói quả không sai. Mùi thơm đến mức chúng tôi liên tục nuốt nước bọt. Thủy thủ nấu cua cười vô cùng vui vẻ, nói vẫn phải đợi một phút nữa.
Tất cả chúng tôi đều tụm lại một chỗ, trong lòng nhẩm đếm từng giây trôi qua. Mấy ngày nay, thứ mà chúng tôi ăn nhiều nhất trên thuyền chính là cá. Dù chúng rất tươi ngon, nhưng ăn nhiều cũng sẽ thấy chán. Bây giờ có mấy con cua để thay đổi khẩu vị, dĩ nhiên chúng tôi không thể bỏ lỡ rồi.
Ùng ục ùng ục…
Tiếng nước sôi hòa cùng với tiếng nuốt nước miếng khiến chúng tôi càng thèm hơn, một phút này thế mà lại dài như cả một thế kỷ vậy.
“Được rồi!" Nha Tử kích động hét to, thủy thủ tính toán thời gian, lập tức mở nắp nồi, mùi thơm vừa rồi còn bị đè nén lập tức bay ra, kích thích nước miếng cả bọn nhiễu thẳng xuống.